Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 531




Chương 531

Nam Khuê tự nắm chặt tay mình, buộc mình phải bình tĩnh giải thích.

“Xin lỗi, máy bay gặp phải luồng khí nên bị trì hoãn một lúc, làm chậm hơn thời gian dự kiến.”

“Không sao, em biết anh chưa nghe điện thoại là vì còn chưa đến nơi , nếu không anh nhất định đã gọi cho em rồi.”

Mặc dù Nam Khuê ở trong video đều biểu hiện rất bình thường, cô không khóc, giọng nói cũng không run, còn luôn mỉm cười.

Nhưng năng lực quan sát và sự nhạy bén của Lục Kiến Thành khác hẳn người bình thường, ngay lúc cô nhận điện thoại, anh đã cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là lúc đó anh không biết là lạ ở đâu, nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra.

Khóe mắt cô đỏ hoe.

Còn có những giọt nước mắt trượt dài trên má cô, nếu anh đoán không lầm thì chắc chắn cô vừa khóc.

Tóc của cô rõ ràng vừa được sửa lại.

Tất cả các dấu hiệu đều cho thấy chắc chắn cô vừa xảy ra chuyện gì đó?

“Khuê Khuê, có thật là không sao không?” Lục Kiến Thành vô cùng lo lắng hỏi.

“Ừm, không sao, thực sự không sao, anh không cần phải lo lắng cho em đâu, em ở trong nước mọi thứ đều tốt, anh cứ yên tâm công tác đi, em đợi anh về.”

Nam Khuê nói xong lại nở nụ cười.

Nhưng cô càng cười, càng cố gắng kiên cường, cố gắng làm anh yên tâm bao nhiêu thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, thấy hụt hẫng bấy nhiêu.

Chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như vậy.

Nhưng qua màn hình điện thoại, anh có thể giúp cô điều gì chứ?

Ngoài an ủi ra cũng chỉ có thể an ủi.

Anh thậm chí còn không thể cho cô một cái ôm.

Lúc này anh mới biết, với hai người đang ở cách xa nhau thì một cái ôm cũng là điều xa xỉ.

“Khuê Khuê, nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng giấu anh, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ cùng em đối mặt, cùng em gánh vác.”

“Umm, em biết rồi.”

Nam Khuê gật đầu, đồng thời nói: “Kiến Thành, em thấy hơi mệt, em nghỉ ngơi một chút đây.”

“Được, vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”

Mặc dù anh vẫn muốn nhìn cô thêm chút nữa, nghe giọng cô thêm chút nữa.

Nhưng thấy trạng thái của Nam Khuê không tốt, sắc mặt cũng tiều tụy, anh chỉ có thể đồng ý cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại, Nam Khuê như mất hết sức lực, cả người dựa vào cánh cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi thẳng trên mặt đất.

Mãi cho đến bây giờ, ngồi trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chính mình, cô mới dám mặc sức mà khóc.

Cũng may là đã cúp điện thoại, nếu không cô sợ rằng mình sẽ không nhịn được.