Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 527




Chương 527

“Đúng, tôi tin, tôi tin Lục Kiến Thành, cũng tin chồng tôi.”

Nói xong cô không quay đầu mà trực tiếp rời đi.

Trong lòng Nam Khuê bồn chồn, cũng vô cùng lo lắng.

Nhưng cô vẫn luôn nói với mình, phải tỉnh táo, phải hết sức tỉnh táo, nhất định không thể rối loạn, không thể để mấy người gian xảo kia có cơ hội lợi dụng.

Trăng đêm nay rất lớn, ánh trăng cũng rất sáng, chiếu sáng khắp con đường.

Nam Khuê ngẩng đầu, chợt phát hiện mình vô cùng nhớ anh.

“Lục Kiến Thành, anh ở đó thế nào? Có phải mặt trăng cũng tròn thế này không? Cũng sáng như thế này không?”

“Mặc dù không biết kết quả như nào, nhưng lần này em muốn tin anh, tin anh không lí do, giống như lúc đầu em đã cố chấp gả cho anh vậy.”

“Vậy nên anh sẽ khiến em thất vọng sao?”

Cả một đêm, Nam Khuê đều không tài nào ngủ được.

Mặc dù biết Lục Kiến Thành phải bay hơn mười giờ, không có nhanh như vậy, điện thoại hẳn là đã tắt máy, nhưng cô vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên xem anh đã trả lời hay chưa.

Nam Khuê nghỉ ngơi không được tốt cho lắm, nhưng sáng hôm sau cô vẫn đem trạng thái cực kỳ nhiệt huyết đến làm việc.

Bệnh viện buổi sáng rất bận, Nam Khuê bận đến mức không có thời gian uống lấy một ngụm nước.

Sau một buổi sáng bận rộn, đang định ngồi nghỉ một lúc thì đột nhiên nhận được điện thoại từ văn phòng bệnh viện, báo rằng Quý Viện tìm cô.

Nói thật, trong lòng Nam Khuê có chút thấp thỏm.

Không thể không nói, những lời lần trước cô nói quá mức ngay thẳng.

Là nhân viên, đặc biệt còn là nhân viên thực tập, đáng lẽ cô không nên đắc tội với sếp lớn, còn cô thì hay rồi, đặc tội luôn cả BOSS, không biết sau này có bị làm khó dễ không.

Cho nên khi Nam Khuê qua đó, tâm trạng cực kì nặng nề, cũng vô cùng cẩn thận.

“Cốc cốc…”

Đến cửa phòng làm việc, Nam Khuê gõ cửa nhưng một lúc sau vẫn không có hồi âm.

Cô gõ thêm vài lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi gì.

Vừa mới xoay người rời đi, cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng nói lạnh lùng của Quý Dạ Bạch vang lên: “Vào đi.”

Nam Khuê chỉ đành xoay người lại, một lần nữa đi vào phòng làm việc.

“Quý …” Viện?

Nam Khuê còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên cổ tay đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.

Ngay sau đó, cả người cô bất thình lình bị ném lên sát cửa.

“Này, đau quá…”

Bởi vì quá đau, Nam Khuê nhịn không được kêu lên tiếng.

Cô nhận ra có gì đó không ổn, vừa định rời đi thì Quý Dạ Bạch đã nắm lấy tay cô, đứng trước mặt cô rồi trực tiếp giam cả người cô trên cửa.

“Quý Viện, xin anh hãy buông tôi ra.” Nam Khuê vẫn rất lịch sự nói với anh ta.