Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 487




Chương 487

Nam Khuê lảo đảo chạy đến phòng tắm, mở vòi hoa sen ra rồi trực tiếp ngồi bên dưới vòi nước.

Nước mới chảy ra rất lạnh.

Nam Khuê bị lạnh đến mức run lẩy bẩy, chỉ có thể mạnh mẽ ôm chặt lấy mình.

Sau đó nước dần ấm hơn, có chút độ ấm, thân thể Nam Khuê cũng theo đó mà ấm áp hơn.

Nước nóng cứ như vậy xối vào người cô, hơi nóng cũng dần bốc lên.

Mãi cho đến bây giờ Nam Khuê mới cảm giác nhịp tim mình quay lại, nếu không cô cảm giác như bản thân đã như chết vậy.

Nhưng cho dù như vậy thì trái tim vẫn rất đau.

Rất đau rất đau.

Quý Dạ Bạch vừa ra ngoài thì xe của Lục Kiến Thành đến.

Đôi mắt đen nhánh của anh hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn kia, may thay anh không xuống xe, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua cho người đàn ông kia.

Sau đó Lục Kiến Thành xuống xe, nhanh chóng đi vào nhà Nam Khuê.

Cửa là cửa từ, được khóa rất cẩn thận, may mà lần trước khi đến đây anh có mang theo chút suy nghĩ riêng của mình, đã tự lưu vân tay của mình lại.

Cho nên anh dễ dàng mở được cửa.

Vừa mở cửa, Lục Kiến Thành đã không kịp chờ đợi mà gọi to: “Nam Khuê…”

Anh vừa tìm vừa gọi to: “Nam Khuê…”

Nhưng trong phòng khách và phòng ngủ đều không có bóng dáng của cô, Lục Kiến Thành bị dọa sợ, tiếp tục lớn tiếng gọi: “Khuê Khuê…”

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Lục Kiến Thành không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.

Khi thấy Nam Khuê vẫn còn mặc quần áo, đầu tóc bù xù ngồi dưới vòi hoa sen, anh vội vàng chạy đến, đau lòng ôm lấy cô.

“Khuê Khuê, em làm sao vậy?”

Lục Kiến Thành ôm lấy cô, phản ứng đầu tiên là cô cảm thấy không thoải mái ở đâu.

“Nói anh biết, em có khó chịu ở đâu không?”

Cuối cùng lần này Nam Khuê cũng mở mắt ra, khi thấy khuôn mặt của Lục Kiến Thành ở trước mắt, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng, cô không nhịn được nữa mà òa khóc.

Chỉ là nước mắt nhanh chóng bị nước cuốn đi.

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn vuốt ve khuôn mặt cô như một món đồ quý giá dễ vỡ, cẩn thận từng chút một, nhẹ nhàng lau đi.

Giọng nói của anh cũng nhẹ nhàng như vậy.

Vừa lau vừa hỏi: “Khuê Khuê, em khó chịu ở đâu?”

Không phải trong phòng bao rất lạnh nhạt, rất xa cách, ánh mắt lúc nhìn cô như một người lạ sao?

Sao lại đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy?

Nam Khuê nhìn anh, nước mắt rơi không ngừng, vô cùng đáng thương nói: “Chỗ nào cũng khó chịu.”

Cô đưa tay ra nắm lấy quần áo trước ngực: “Nhưng chỗ này, chỗ này khó chịu nhất, Lục Kiến Thành, anh biết không? Nơi này đau.”