Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 457




Chương 457

“Vậy đợi một chút, để tôi đi lấy ô cho anh, nếu không xuống dưới tầng lại ướt hết quần áo.”

“Được.”

Vào lúc này, anh thực sự hy vọng rằng cô không thể tìm thấy ô.

Chờ vài phút sau, Nam Khuê bước ra, ngượng ngùng nhìn anh: “Hôm đó từ nhà anh rời đi, hình như tôi quên mang theo ô về.”

“Nhà em chỉ có một cái ô này sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê gật gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một cái này thôi.”

Bên ngoài gió gào thét, mưa càng lúc càng nặng, thậm chí cửa sổ cũng bị đóng sầm lại.

Nam Khuê nhìn thoáng qua, vô cùng ưu sầu.

Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, lập tức nói: “Nếu không lại làm phiền Lâm Tiêu đến một chuyến nữa, mang ô đến cho anh.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành tối sầm lại: “Để anh thử xem.”

Như thể có tiên tri, điện thoại của Lâm Tiêu tắt máy.

Thấy Lục Kiến Thành cúp điện thoại không nói lời nào, Nam Khuê lập tức hỏi: “Sao vậy?”

“Điện thoại cậu ấy tắt rồi.”

Lục Kiến Thành cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Có vẻ như mưa đã nhỏ hơn một chút, chỉ là một chiếc ô thôi, anh chạy nhanh hơn chút là sẽ không bị ướt nữa.”

Nam Khuê chợt nhớ đến lần cô chạy trong cơn mưa to để đi tìm Niệm Niệm, lúc đó toàn thân cô đều ướt đẫm, vì lạnh mà run bần bật.

Cảm giác đó thực sự rất khó chịu.

Nhất là khi gió to thổi vào người đau như dao cứa vào.

Nhìn thấy Nam Khuê không nói gì, trái tim Lục Kiến Thành cuối cùng cũng trùng xuống.

Anh nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi, anh về đây.”

Nói xong anh liền xoay người rời đi.

Lúc này, một tiếng ho khan rõ ràng truyền vào tai Nam Khuê.

“Anh bị cảm à?” Cô cuối cùng không nhịn được hỏi.

“Có một chút.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó giải thích: “Bị nhẹ thôi, cũng không nặng lắm.”

Nam Khuê lại nhớ trước đây anh cũng đã từng bị cảm, ban đầu cũng chỉ ho mấy tiếng nhưng sau đó mới nặng dần, cuối cùng còn ho đứt quãng rất lâu mới khỏi.

Cơ thể của anh rất khỏe, bình thường sẽ không bao giờ bị bệnh.

Nhưng một khi bị bệnh lại tương đối nghiêm trọng.

Nghĩ đến điều này, Nam Khuê lại càng lo lắng hơn.

Đến khi thấy anh sắp rời đi, Nam Khuê mới nói: “Lục Kiến Thành, cái đó…”

“Sao vậy?” Lục Kiến Thành nhìn về phía cô.

“Cái đó…” Nam Khuê thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài mưa lớn, trên đường không nhìn rõ, lái xe rất nguy hiểm, nếu anh không ngại, thì có thể ở lại đây thêm một lúc, chờ mưa tạnh rồi về.”

“Nếu trời vẫn mưa thì sao?”

Nam Khuê chợt ngẩn người, đúng là cô không nghĩ đến vấn đề này.