Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 351




Chương 351

“Đã hết tắc rồi, bác sĩ sắp đến rồi.”

“Được.”

Giấc ngủ của Nam Khuê không ổn định chút nào, cô vẫn luôn lẩm bẩm đau đớn.

“Nóng ……”

Đột nhiên cô kêu lên, một bên lôi lôi kéo kéo quần áo, hai chân thì điên cuồng đá bỏ chăn, hai chân cũng múa may lung tung.

Lục Kiến Thành duỗi tay sờ mới phát hiện người cô rất nóng, đo nhiệt độ mới thấy đã sốt gần 40 độ.

Sao lại có thể như vậy?

Vừa rồi còn lạnh muốn chết, chỉ lúc sau đã nóng như vậy.

Lục Kiến Thành vô cùng lo lắng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Vì tình hình của Nam Khuê quá nguy hiểm, anh không dám hấp tấp cho cô uống thuốc hạ sốt, chỉ có thể đợi bác sĩ đến.

Chăn trên người Nam Khuê đều bị xốc ra hết, nhưng cả người cô vẫn đổ mồ hôi vì nóng, ướt đẫm cả tóc và quần áo.

“Mau chuẩn bị nước, nhiệt độ phải vừa phải, không được quá lạnh, cũng khôngkhông quá nóng.”

Sau khi nước được chuẩn bị xong, Lục Kiến Thành liền ôm Nam Khuê vào phòng tắm.

Sau khi tắm và thay quần áo mới sạch sẽ, Nam Khuê cũng đã thoải mái hơn chút.

Có thể là do sốt cao nên ý thức của cô rất mơ hồ, tư duy hỗn loạn, cả người cũng bất động, muốn mở mắt ra cũng không được.

Lục Kiến Thành lo lắng như kiến bò trên chảo lửa, may là lúc này bác sĩ cũng đến.

Khám cho Nam Khuê xong, bác sĩ chẩn đoán là do bị cảm, chẳng qua là tương đối nặng nên lúc nóng lúc lạnh.

Hơn nữa Nam Khuê mới xuất viện do tai nạn giao thông, cơ thể đã suy yếu, còn không tĩnh dưỡng tốt, cả một ngày không ăn cơm, thiếu chất dinh dưỡng, lại gặp gió lạnh nên mới bị cảm nặng như vậy.

Sau khi uống thuốc cảm và truyền dịch, nhiệt độ trên người Nam Khuê đã giảm xuống rất nhiều, trên người cũng thoải máu hơn một chút.

Nhắm mắt lại, cô đã choáng váng ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do thuốc có tác dụng, cô không cảm thấy khó chịu nữa nên giấc ngủ này vẫn rất tốt.

Một lúc sau, Cố Thời Xuyên tới, Lục Kiến Thành liền kêu vị bác sĩ kia về trước.

“Xem cho cô ấy đi.” Lục Kiến Thành nói.

“Ừ.”

Cố Thời Xuyên đặt hòm thuốc xuống, đi về hướng Nam Khuê.

Sau khi chẩn đoán, kết luận giống như kết luận của vị bác sĩ vừa rồi.

“Vậy bao giờ mới khỏi?” Lục Kiến Thành vẫn cau mày.

“Còn phải xem tình hình thế nào đã, hôm nay nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tốt, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng thì ba, bốn ngày nữa là khỏi rồi. Nếu không chăm sóc tốt thì một tuần nữa cũng chưa chắc đã khỏi, hơn nữa còn dễ bị tái lại.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Chờ Nam Khuê truyền dịch xong, yên ổn ngủ rồi, Lục Kiến Thành mới tắt đèn phòng đi, chỉ để lại một đèn treo tường.