Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 316




Chương 316

Nam Khuê nắm chặt lấy điện thoại, cứng rắn nói một câu cuối cùng: “Lục Kiến Thành, anh muốn tin cũng được, không muốn tin cũng được, nhưng tôi không lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, con của tôi cũng gặp nguy hiểu, nếu như có một ngày anh biết được sự thật, tôi sẽ không tha thứ cho anh.”

Nói xong Nam Khuê trực tiếp cúp máy.

Cô lập tức gọi 120.

Cô muốn sống, cô nhất định phải sống, chỉ có như vậy bảo bối mới có thể bình yên vô sự.

Nhưng vừa nhấn xong ba số 120, Nam Khuê lập tức tuyệt vọng, màn hình điện thoại đã biến thành màu đen.

Cô thử tắt máy, thử khởi động lại, một lần, hai lần, ba lần…

Nhưng tất cả đều không có tác dụng.

Chiếc điện thoại giờ phút này giống như một cục kim loại vô dụng trong bàn tay cô, không còn chút tác dụng nào.

Nếu như biết trước câu trả lời của anh là vậy, cô nhất định sẽ không lãng phí hi vọng sống cuối cùng trên người anh.

Cô sẽ trực tiếp gọi 120.

Nhưng trên đời này không có “nếu”, cũng không có thuốc hối hận.

Ném điện thoại sang một bên, Nam Khuê cắn chặt răng, đau đớn khóc thành tiếng.

Sau khi khóc xong, cô không quan tâm hình tượng mà lau sạch nước mắt vì cô biết lúc này sẽ không có ai cứu cô trừ chính bản thân mình.

“Bảo bối, con cố gắng lên, cố gắng lên.”

“Mẹ sẽ nghĩ cách, mẹ nhất định sẽ không để con xảy ra việc.

Cô muốn ra ngoài, nhất định phải ra được khỏi xe, như vậy mới có chút hi vọng sống.

Nhìn cánh cửa xe bên trái, Nam Khuê dùng hết sức bò qua mở chốt cửa.

Mưa vẫn lớn như cũ.

Nam Khuê vừa mở cửa đã bị mưa to xối vào người, toàn thân cô đều ướt đẫm, máu tươi hòa vào với nước mưa chảy xuống.

Chiếc váy trắng của Nam Khuê lúc này dính đầy máu, từng vết máu dính trên váy cô như những đóa hoa nhỏ diêm dúa nở rộ.

Chướng mắt đến độ thê lương.

Mưa rất to, nhiệt độ thấp khiến Nam Khuê run rẩy, thật lạnh.

Hai tay cô bị lạnh đến không còn cảm giác, toàn thân đều băng cứng, cả người như mới bò ra từ trong hầm băng.

Cuối cùng cô cũng bò được từ trong xe ra ngoài.

Lúc cô muốn đứng lên mới cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ bắp đùi.

Nếu như cô đoán không sai, chân cô gãy xương rồi.

Rất rất đau.

Nhưng cho dù đau đến đâu cũng không sánh được với nỗi đau trong tim cô.

Những đau đớn mà Lục Kiến Thành mang lại cho cô, những thứ đó giống như có lưỡi dao đâm thẳng vào tim cô vậy, từng nhát từng nhát một.

Cho nên chút đau đớn này thì có là gì chứ?