Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 305




Chương 305

Nam Khuê nhìn bóng lưng rời đi của anh, đột nhiên bật khóc.

Đã nói không khóc nhưng nước mắt như được mở chốt, một khi dây thần kinh đó bị đụng vào thì tự động mở ra, cô căn bản không khống chế được.

Cô sớm biết người kiêu ngạo như anh sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng xa cách của cô chứ?

Từ trước đến nay anh luôn là người được mọi người vây quanh, chưa từng phải làm người khác vui lòng, đã bao giờ anh phải đi lấy lòng người khác đâu?

Rời đi cũng tốt, rời đi thì cô sẽ không cần nhìn thấy anh nữa.

Không thấy, có lẽ sẽ không đau.

Không thấy, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy.

Nhưng đã muộn như vậy, anh bỏ nhà đi đâu?

Đáp án rất rõ, giống như không cần suy nghĩ.

Hóa ra dù qua bao lâu, qua bao nhiêu năm, trái tim anh vẫn nằm trên người Phương Thanh Liên.

Trước kia cô luôn cảm giác mình có một trái tim không biết sợ hãi, cô không sợ cố gắng, không sợ khổ, cũng không sợ chờ đợi.

Nhưng sự thật chứng minh, cô sai rồi, thật ra cô nhát gan, sợ hãi hơn tất cả mọi người.

Tắt đèn, Nam Khuê nằm trên giường nhắm mắt lại.

Nói là nằm trên giường, thật ra cô căn bản cũng không ngủ, chỉ mở to mắt nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa bị ai đó đẩy ra.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân.

Là Lục Kiến Thành đi vào.

Vậy mà anh lại không đi?

Không đến bên cạnh Phương Thanh Liên sao?

Tủ quần áo bị mở ra, Lục Kiến Thành cầm quần áo ngủ vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào truyền vào tai Nam Khuê.

Mãi đến khi một mùi hương mát lạnh truyền vào mũi cô, trên eo thon xuất hiện thêm một đôi tay mạnh mẽ, lúc này Nam Khuê mới ý thức được anh đã lên giường, hơn nữa còn ôm cô vào lòng.

“Tôi không quen.” Nam Khuê đẩy anh, nhẹ giọng nói.

“Ôm nhiều sẽ quen.” Anh nói.

Nam Khuê tức giận, tức giận đến mức trực tiếp xoay người, đôi mắt đen nhánh uất hận nhìn anh.

Bỗng nhiên cô cúi đầu xuống, cắn mạnh lên vai anh.

Lúc Nam Khuê cắn xuống rất hung ác, Lục Kiến Thành nhanh chóng cảm thấy đau đớn.

Anh khẽ rên một tiếng, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Nam Khuê, không có ý định muốn buông tay.

Nam Khuê thả ra, đôi mắt đen nhánh lại một lần nữa nhìn người đàn ông trước mặt, vừa tức vừa giận: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra.”

“Không thả.”

Lần này anh càng dứt khoát, càng trực tiếp hơn.

Nam Khuê lại lần nữa cúi đầu, một lần nữa cắn lên vị trí vừa cắn.