Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 242




Chương 242

Mấy ngày này anh vô cùng trông mong, một mực chờ đợi lúc nào cô sẽ đưa bộ quần áo kia cho anh.

Hóa ra cô đã sớm đưa cho người đàn ông khác.

Ha… Hóa ra là như vậy.

Mua một bộ quần áo đắt đỏ như vậy đưa cho người đàn ông khác, anh không biết nên nói vợ của anh hào phóng hay là đơn thuần đáng yêu.

Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, hận không thể nhìn bộ quần áo đó thành lỗ.

Không khí quanh người anh lạnh đến mức dọa người, tay không tự chủ mà nắm chặt lại.

Cuối cùng một đấm đập vỡ ly đế cao bên cạnh.

Ly thủy tinh lập tức rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Chất lỏng đỏ trong ly chảy một phần trên tay Lục Kiến Thành, một phần chảy xuống mặt đất.

Trên tay, trên mặt đều là màu đỏ kiều diễm.

Một giây này không phân biệt được rõ trên tay anh là màu rượu đỏ hay là máu trong lòng bàn tay chảy xuống.

“Kiến Thành, em băng bó cho anh.” Phương Thanh Liên nắm tay anh, lo lắng nói.

Lục Kiến Thành giật tay mình ra, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Nam Khuê vừa đi ra ngoài cửa, cảm giác một cơn gió lạnh thổi đến.

Gió buổi tối luôn có chút hơi lạnh.

Cô vừa ôm chặt cánh tay thì trên vai đột nhiên nặng hơn, một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.

Quay người lại đã thấy Chu Tiễn Nam.

“Sao lại ra ngoài làm gì? Không ở lại thêm lúc nữa sao?”

“Có chút chán nên ra thôi, tôi đưa cô về.” Anh ấy nói.

Nam Khuê có chút kinh ngạc nhìn anh ấy, lông mi dài động đậy, dường như có chút khó tin: “Sao anh biết tôi muốn về?”

Lúc này một chiếc xe đã đi đến.

Lái xe xuống xe, đưa chìa khóa cho Chu Tiễn Nam.

Anh ấy nhìn Nam Khuê: “Yên tâm chứ?”

“Có gì để không yên tâm sao?”

Nam Khuê vừa nói vừa lên xe, cô vốn muốn về nhà, hiện tại anh ấy có thể đưa cô về, cô cũng không cần lo chuyện bắt xe.

Trên xe nhạc nhẹ nhàng yên ả vang lên.

Nhiệt độ cũng rất vừa vặn.

Có thể do quá buồn ngủ nên Nam Khuê vừa lên xe đã ngủ mất.

Khi tỉnh lại thì xe đã dừng trước cửa nhà.

Ý thức bản thân vừa ngủ thiếp đi, cô hơi xoa đầu, cảm thấy có lỗi nói: “Thật xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy, anh có thể gọi tôi dậy mà.”

“Thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi.”

“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, đúng rồi, sao anh lại biết nhà tôi ở đây?” Nam Khuê hỏi.

Lúc đầu Chu Tiễn Nam đã muốn nói, thật ra tôi đều biết hết.