Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1697




Chương 1697

Nam Khuê gật đầu: “Mình tin cậu.”

Chỉ với câu nói này, Đông Họa ngay lập tức trở nên tự tin hơn.

Nhưng sau khi kiểm tra, cổ tử cung của Nam Khuê chỉ mở khoảng hai ngón tay, hoàn toàn không đủ điều kiện để sinh thường.

Ngay lúc Đông Họa chỉnh lại trang phục cho Nam Khuê xong, bỗng nhiên cửa bị người từ bên ngoài đá mở tung ra.

Thấy có người đi vào, Đông Họa lập tức chạy tới: “Bạn tôi sắp sinh rồi, xin các anh hãy đưa cô ấy tới bệnh viện.”

“Con đàn bà hôi hám, cô có phải là đồ ngốc không? Tôi đây không dễ gì mới bắt được hai người, bây giờ nếu đưa tới bệnh viện, chẳng phải là tự sa vào lưới à.”

“Tình trạng của cô ấy rất nguy hiểm, nếu không đi sẽ chết hai mạng người, tôi cầu xin các anh đưa cô ấy đi, để tôi ở lại đây, tất cả hậu quả một mình tôi gánh chịu, được không?” Đông Họa khẩn cầu bi thương.

Nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Đột nhiên, ánh mắt của người đàn ông nhìn vào thân thể ướt đẫm mồ hôi của Đông Họa.

Đôi mắt đó sáng lên.

“Hai cô gái, nói thật với hai cô, bọn họ mà không đưa cho tôi thứ tôi muốn, hai người chắc chắn sẽ chết. Nhưng”

Người đàn ông bỗng cười gian ác, đưa tay nâng cằm Đông Họa lên: “Cô còn có chút giá trị lợi dụng, nếu cô có thể hầu hạ tôi, khiến tôi vui vẻ, thoải mái, tôi có thể xem xét giữ lại mạng cho các người và đứa bé kia.”

“Không.”

Nam Khuê bỗng nhiên hét lên, tiếng hét rất lớn.

Cô chống đỡ cơ thể lảo đảo đi lên phía trước Đông Họa, ngăn cô ấy lại phía sau, dũng cảm bảo vệ cô ấy.

“Ôi thật là tình chị em sâu nặng, rất cảm động.”

Người đàn ông nói rồi lại đưa tay ra.

Nam Khuê gạt bàn tay mập mạp của anh ta ra: “Cút đi, đừng động vào cô ấy.”

“Người mà các anh muốn bắt là tôi, thả cô ấy ra, nếu không, tôi thành ma cũng sẽ không tha cho anh.”

Người đàn ông khịt mũi, lúc này người phía sau tiến lên nói vài câu.

Bỗng nhiên, ánh mắt của anh ta nhìn vào bụng bầu to của Nam Khuê, cười nham hiểm: “Nhìn xem, da thịt mềm mịn này, thật khiến người ta không nỡ.”

“Nhưng, tôi đột nhiên thấy cô nói đúng, một người phụ nữ bình thường tôi thấy nhiều rồi, nhưng phụ nữ mang thai mà đẹp như vậy, thì thật sự là lần đầu mới thấy.”

Đông Họa giận run người, cô ấy định bước lên phía trước, nhưng Nam Khuê lúc này giống như một bức tường chắn trước người cô ấy.

“Họa Họa, nghe lời mình!”

“Trước đây đều là cậu bảo vệ mình, lần này đổi lại để mình bảo vệ cậu, được không?”

Đông Họa đương nhiên không chịu, cô ấy lắc đầu, nước mắt chảy dài: “Không, Khuê Khuê, đừng.”

“Nghe lời mình, chúng ta không giống nhau!”

Cô hiểu tình hình của bản thân lúc này, cô đã không thể chịu đựng được nữa rồi.