Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1693




Chương 1693

“Nhưng những tên buôn bán ma túy năm đó rất căm ghét sự bán đứng của ông ấy, cha cháu không phải chính là một ví dụ sao? Thế nên những năm nay, bọn chúng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Chu Phong.”

“Mấy chục năm rồi, bọn chúng cuối cùng cũng đã điều tra ra được cái chết của Chu Phong là giả, hơn nữa còn thần thông quảng đại đến mức điều tra ra được là một người bạn gái trước đây của Chu Phong đã sinh cho ông ấy một đứa con.”

Phùng Thao trợn tròn hai mắt, thật sự không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy: “Cái gì? Cháu nói đứa con gì cơ?”

“Chú Phùng, cháu không lừa chú đâu, mẹ cháu đã nói cho cháu biết rồi, Chu Phong năm đó có một người bạn gái, vì để chấp hành nhiệm vụ, ông ấy đã chia tay với bạn gái, thế nên ông ấy mãi mãi không biết rằng lúc đó bản thân đã có một đứa con gái.”

“Bây giờ, con gái của ông ấy đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn đang bị bọn buôn ma tuy đó bắt cóc, tình hình vô cùng nguy hiểm.”

“Bọn chúng không tìm ra Chu Phong sau khi đã thay hình đổi dạng, thế nên đã dùng con gái của Chu Phong để ép ông ấy xuất hiện, ép bọn cháu phải đi tìm Chu Phong.”

“Chú Phùng, chú có thể ngồi vào vị trí hiện tại nhất định không thể không biết về sự việc năm đó, nếu như chú thật sự biết một chút gì đó thì xin chú nhất định phải nói ra, con gái của Chu Phong bây giờ đã lọt vào tay bọn buôn ma túy rồi, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai, có thể sinh khó bất cứ lúc nào.”

Chu Tiễn Nam nói hết tất cả mọi chuyện trong một hơi, sau đó anh ấy đặt tấm hình trên tay mình xuống: “Đây là ảnh của con gái ông ấy, nếu như cần, xin chú hãy chuyển cho ông ấy.”

Nói xong, Chu Tiễn Nam sải bước rời khỏi thư phòng.

Phùng Thao lập tức gọi anh ấy đứng lại: “Tiễn Nam, tất cả những gì cháu nói đều là thật sao?”

Chu Tiễn Nam hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ông ấy: “Chú Phùng, thái độ làm người của cháu chú vẫn không đủ tin tưởng sao? Không giấu gì chú, người con gái đó chính là người mà cháu thích, bây giờ cháu phải đi cứu cô ấy.”

Phùng Thao cúi đầu nhìn bức hình đó, sau đó liền rời vào trầm mặc.

Rất nhanh, ông ấy đã nhận ra người trong bức hình đó.

Nếu như ông ấy nhớ không nhầm thì đây hình như là con dâu của Vân Thư, là vợ của Lục Kiến Thành.

Nếu như là cô.

Vậy trên bức hình chính là dáng vẻ mang thai của Nam Khuê.

Cô mang một nụ cười trên mội, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.

Phùng Thao nhìn chằm chằm vào bức hình đó, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.

Ông ấy đang do dự, ông suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong nửa tiếng đồng hồ.

Nếu như đem chuyện này nói cho ông ấy, ông ấy biết mình có một đứa con gái thì nhất định sẽ bất chấp tất cả để đi cứu con bé.

Nhưng những kẻ đó hận ông ấy đến thấu xương, nếu như bọn chúng biết được thân phận của ông ấy thì bọn chúng sẽ điên cuồng báo thù.

Nói? Hay là không nói?

Sau một trận đấu tranh tư tưởng khổ sở, cuối cùng, Phùng Thao rút điện thoại ra bấm gọi đến số điện thoại kia.

“Alo!” Giọng nói của Cố Ngôn Bân rất nhanh truyền tới.

“Bây giờ ông đang ở nhà sao?” Phùng Thao hỏi.

“Ừm.”

“Được, đợi tôi, tôi sẽ đến đó ngay, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm ông.”

Không đầy nửa tiếng sau, Phùng Thao đã có mặt ở ngôi biệt thự khá bí mật của Cố Ngôn Bân rồi.

Sau khi nhìn xung quanh một vòng, ông ấy liền hạ thấp giọng: “Đến thư phòng của ông đi.”

Vừa đến thư phòng, Phùng Thao liền đặt tấm hình trong tay mình lên trên bàn, sau đó dùng ngón tay chỉ vào: “Nhìn cô gái này đi, thấy quen không?”

Cố Ngôn Bân nhìn kỹ lại, đây không phải và vợ của Lục Kiến Thành ông ấy đã gặp mấy ngày trước ở tiệc từ thiện sao?

“Biết, mấy ngày trước chúng tôi đã gặp nhau rồi.” Ông ấy thành thật trả lời.

“Cái gì?”

Phùng Thao nhắm mắt lại, cũng chính vào thời khắc này, ông ấy đã hạ quyết tâm sẽ nói ra hết tất cả.