Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1687




Chương 1687

Từ trong camera có thể thấy rõ, Nam Khuê và Đông Họa đã đi thang máy từ tầng trên xuống dưới, sau khi ra khỏi thang máy, hai người đi về phía cổng sau.

Lúc đó, hai người còn đang tay khoác tay, nở nụ cười rạng rỡ trên môi.

Người đi thang máy quá nhiều, lại là khoa nội trú nữa nên gần như tất cả bệnh nhân đều mặc đồ bệnh nhân, đeo khẩu trang và đội mũ.

Khuôn mặt bị che đi rất nhiều, có rất nhiều người thậm chí còn không thể nhìn rõ mặt.

Hơn nữa, không phát hiện ra có điều gì khác thường cả.

Chu Tiễn Nam và Trần Tranh cũng đã xem hai lần, đều không phát hiện ra điều gì khả nghi.

“Quả thực rất bình thường, giống như tất cả mọi người đều là bệnh nhân, thật sự nhìn không ra có điểm gì bất thường cả.” Trần Tranh nói.

“Có lẽ nào không phải xảy ra ở trong bệnh viện, mà là sau khi ra khỏi bệnh viện.”

Đột nhiên, Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam đồng thời nhìn về phía Trần Tranh: “Nói lại câu nói vừa rồi của cậu một lần nữa đi.”

“Có lẽ nào?”

“Không phải, trước đó nữa.”

“Quả thực rất bình thường, giống như tất cả mọi người đều là bệnh nhân.”

Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam mắt đối mắt, đồng thời phát hiện ra vấn đề.

“Tôi sẽ tìm bác sĩ và y tá của khoa nội trú tới đây ngay.” Chu Tiễn Nam nhanh chóng chạy tới thang máy.

Khoảng vài phút sau, anh ấy đưa vài bác sĩ và y tá tới.

Lời nói của mọi người đều không bàn mà giống: “Thang máy này làm sao lại có nhiều bệnh nhân cùng một lúc như vậy chứ?”

“Mọi người cũng cảm thấy không thể nào, đúng không?”

“Không thể nào, trong bệnh viện, số lượng nhân viên và người chăm sóc bệnh nhân chắc chắn nhiều hơn bệnh nhân, thế nên xác suất có nhiều bệnh nhân như thế này xuất hiện cùng một lúc trong thang máy là điều không thể.”

“Tuy rằng không thể nhìn rõ mặt của tất cả mọi người, nhưng có một vài bệnh nhân rất lạ.”

“Vâng, cảm ơn mọi người.”

Chu Tiễn Nam và Lục Kiến Thành lập tức hành động.

Một bên đi xác nhận thân phận của tất cả mọi người trong thang máy, một bên kiểm tra tất cả các CCTV trên các giao lộ bên ngoài bệnh viện.

Vào buổi chiều, Lục Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại.

Số máy lạ, giọng nói đã thông qua máy biến âm: “Alo, tổng giám đốc Lục phải không?”

“Vợ tôi đang ở trong tay các người sao?”

Lúc Kiến Thành cố gắng khiến cho bản thân giữ bình tĩnh, nhưng ngữ khí lo lắng vẫn đã bán đứng anh.

“Tổng giám đốc Lục thật thông minh, vừa đoán đã đúng rồi.” Người đàn ông cười trả lời.

“Thẳng thắn đi, anh muốn cái gì?”

“Tổng giám đốc Lục, tôi biết anh có tiền, nhưng tôi không cần tiền của anh, tôi cần anh giúp tôi tìm một người.”

“Người nào?”