Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 167




Chương 167

Mỗi lần trước kia, đều là Lâm Tiêu lái xe tới đón cô, anh chưa lần nào tự mình tới đón.

Đè nén cảm xúc trong lòng, Nam Khuê nhìn anh một cái, lập tức xoay người, nhanh chóng đi về phía trước.

Thấy Nam Khuê không lên xe, cũng không để ý tới anh, bóng dáng nho nhỏ quật cường xuyên qua trong đêm tối, Lục Kiến Thành đưa tay xoa xoa lông mày.

“Đi theo, chậm chậm đi theo.”

Lục Kiến Thành dặn dò.

Rất nhanh, chiếc xe từ từ lăn bánh, theo sát Nam Khuê.

Lục Kiến Thành không nói chuyện với cô, Nam Khuê cũng coi anh không tồn tại, tiếp tục đi về phía trước.

Trong bóng đêm, người đi bộ người đi xe, cùng nhau đi về phía trước.

Khoảng 10 phút sau, Nam Khuê đã đến tòa nhà ký túc xá.

Lần này, cuối cùng Lục Kiến Thành không bình tĩnh được nữa.

“Dừng xe.”

Gọi to một tiếng, anh trực tiếp đẩy cửa xe ra, hai chân thon dài từ trên xe đi xuống, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Nam Khuê.

“Còn đang giận sao?” Anh nắm lấy cổ tay Nam Khuê.

Nam Khuê nghiêng đầu, không muốn để ý tới anh.

Bây giờ cô không muốn nói một lời nào.

“Theo anh về.” Lục Kiến Thành lại nói.

Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Anh về đi, tôi đã nói rồi, tối nay ở lại ký túc xá.”

Thấy cô kiên trì, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc, Lục Kiến Thành thay đổi sách lược.

Xoay người một cái, anh trực tiếp ôm Nam Khuê lên.

Đột nhiên bị ôm lên, Nam Khuê sợ tới mức nhảy dựng lên, theo phản xạ ôm lấy cổ Lục Kiến Thành.

Lục Kiến thấp giọng cười nói, vô cùng dễ nghe: “Ôm chặt vào, chúng ta về nhà.”

Nam Khuê phản ứng lại lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Ai về nhà với anh, anh thả tôi ra.”

Lục Kiến Thành lại làm ngơ, vẫn ôm cô như cũ.

Hai tay của anh tựa như sắt thép, rất cứng rắn, mặc kệ Nam Khuê dùng sức đẩy thế nào cũng không có chút tác dụng nào.

Cuối cùng, cô chỉ có thể đấm mạnh vào ngực Lục Kiến Thành, phản kháng hết lần này đến lần khác: “Lục Kiến Thành, anh thả tôi ra, anh như vậy là đang ép buộc tôi.”

“Anh mau thả tôi ra, mau thả ra.”

Lục Kiến Thành lại ôm chặt hơn.

Ngay sau đó, cô bị Lục Kiến Thành đặt vào trong xe.

Thắt chặt dây an toàn cho cô.

Nam Khuê trợn trừng mắt nhìn anh, tức giận đến không chịu nổi: “Lục Kiến Thành, đây là bắt cóc, anh hạn chế tự do cuộc sống của tôi, tôi có thể kiện anh.”

Ai ngờ, Lục Kiến Thành lại hoàn toàn không để ở trong lòng, lạnh lùng trả lời: “Hoan nghênh em kiện.”

am Khuê bị anh chọc tức.

Lục Kiến Thành vòng qua ghế lái xe chính, mở cửa, con ngươi lạnh lẽo nhìn tài xế: “Cậu xuống tự mình bắt xe về.”

“Hả, tổng giám đốc Lục, vậy xe này lái về như thế nào?” Người lái xe sững sờ trong giây lát.