Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1649




 

Chương 1649

Sau khi đến bãi đỗ xe trung tâm thương mại, Nam Khuê vốn tưởng rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa cô đến trung tâm thương mại khác với lần trước.

Kết quả là không chỉ cùng một trung tâm thương mại, mà còn cùng một cửa hàng mẹ và bé.

Khi đến cửa hàng, anh đi thẳng đến chỗ treo những bộ quần áo mà lần trước Nam Khuê đã mua.

Sau đó đặc biệt chỉ định một số màu.

Nhìn nhân viên cửa hàng đóng gói, lúc này Lục Kiến Thành mới hài lòng gật đầu: “Vẫn là người cha như anh chọn quần áo đẹp, con gái anh chắc chắn sẽ thích.”

Nam Khuê cười anh: “Bây giờ anh vẫn còn ghen nhỉ!”

“Ai ghen? Anh chỉ đơn giản cảm thấy mấy màu này trông đẹp, hơn nữa, ánh mắt của anh và Trần Tranh vốn khác nhau.”

Người nào đó vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.

Dạo phố xong, Lục Kiến Thành phải trở về công ty xử lý công việc.

Vốn định đưa Nam Khuê đi trước, nhưng đúng lúc ấy Đông Họa gọi điện thoại đến hẹn Nam Khuê ra ngoài ăn trưa.

“Vậy anh mau về công ty đi, không cần lo cho em.”

“Ừm, nếu em cảm thấy đi dạo mệt thì gọi điện thoại cho tài xế, để cậu ta đưa em về nhà, cậu ta vẫn luôn đợi ở bãi đỗ xe.”

“Được.”

Gặp Đông Họa, cả hai đều rất vui mừng.

Cũng chính vào giờ phút này, Nam Khuê có thể tạm thời quên mình là một người mẹ, chỉ là một cô gái vô tư.

“Thật tốt, tổng giám đốc Lục bây giờ đã khôi phục trí nhớ rồi, Khuê Khuê, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai.”

Nam Khuê cũng rất vui: “Đúng rồi Họa Họa, có thể mình sắp tìm được cha rồi.”

“Cậu là nói, cha ruột cậu?”

Nam Khuê gật đầu: “Ừm, mình tìm được ảnh chụp chung của ông ấy với mẹ mình,

nguyện vọng của mình sắp thành hiện thực rồi, đứa bé ra đời thật sự có thể gặp được ông ngoại.”

Đông Họa cũng rất vui mừng cho Nam Khuê.

Hai cô gái đi dạo và trò chuyện, lại không hề cảm thấy mệt.

Hai người họ cười cười nói nói trên đường đi.

Cho đến khi ra khỏi thang máy, đột nhiên Đông Họa kéo Nam Khuê lại: “Khuê Khuê, tài xế của cậu ở đâu?”

“Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sao thế?”

Đông Họa thấp giọng nói: “Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng từ nửa tiếng trước mình luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn đi theo chúng ta, chúng ta đi đâu anh ta sẽ theo đấy, ngay cả trong thang máy cũng gặp mấy lần.”

“Mình hơi lo, cho nên chúng ta đừng đi dạo nữa, bây giờ mình đưa cậu về nhà.”

Nam Khuê gật đầu: “Vậy được, cậu nói vậy quả thực mình cũng có hơi mệt.”

Lúc hai người đi thang máy, Đông Hoa đang suy nghĩ đủ chuyện lúc trước, trong lòng rất thấp thỏm.