Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1639




Chương 1639

“Đương nhiên tôi biết, nhưng tôi cũng biết hai người vẫn luôn tìm ông ta, trong tay tôi có đồ có thể tìm được ông ta.”

Vì cần dùng tiền gấp nên Đỗ Quốc Khôn trực tiếp lật con át chủ bài của mình.

“Dựa vào đâu mà ông nghĩ tôi sẽ tin ông?” Lục Kiến Thành khinh thường hừ lạnh.

“Cậu có thể không tin tôi, nhưng cậu chắc chắn sẽ tin vào ảnh chụp.”

Không thể không nói, bức ảnh mà Đỗ Quốc Khôn nhắc đến khiến Lục Kiến Thành vô cùng kích động.

Nhưng anh vẫn trấn định như cũ: “Ảnh chụp gì? Sao tôi biết được có phải là ông lấy bừa một tấm ra lừa tôi hay không?”

“Tôi có thể lấy ra cho cậu nhìn.” Đỗ Quốc Khôn nói.

Hai người hẹn thời gian và địa điểm.

Lục Kiến Thành không mang theo ai đi cùng, anh tự mình đi.

Lúc anh đến, Đỗ Quốc Khôn đã ngồi chờ, ông ta mặc một bộ quần áo đen, đầu đội mũ lưỡi trai.

Mặc dù thay đổi rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ.

Cho nên không khó nhận ra.

“Ảnh chụp gì?”

Lục Kiến Thành không muốn nói nhiều, trực tiếp hỏi.

Đỗ Quốc Khôn lấy ảnh từ trong túi ra, đẩy qua chỗ anh: “Nếu như tôi đoán không sai, tấm hình này chính là bức ảnh chụp chung của Nam Thu Ngữ và người đàn ông kia.”

Lục Kiến Thành nhanh chóng cầm lấy.

Nhưng bức ảnh rất khác với những gì anh tưởng tượng.

Đúng là một bức hình chụp chung.

Nhưng đây là ảnh đen trắng, là ảnh chụp mấy chục năm trước, độ phân giải rất thấp.

Hơn nữa cộng với thời gian quá lâu, chưa được tráng nhựa nên nhìn rất khó.

Dáng vẻ của Nam Thu Ngữ có thể lờ mờ thấy được, chân dung của người đàn ông kia lại quá mờ, chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ.

“Sao ông biết người đàn ông trong này nhất định là cha của Khuê Khuê?” Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn Đỗ Quốc Khôn.

Đỗ Quốc Khôn gian xảo cười: “Tôi và Nam Thu Ngữ chỉ là kết hôn để sống hết đời mà thôi, xưa nay cô ta không cho tôi đụng vào mình, lần nào đi ngủ cũng đều mặc quần áo kín mít, trời mùa hè cũng mặc quần áo dài.”

“Tôi vô cùng tức giận, còn động tay động chân với cô ta mấy lần, mỗi lần như vậy cô ta đều khóc đến nửa đêm, hơn nữa còn luôn ôm một cái hòm sắt.”

“Cái hòm đó có khóa, tôi đòi cô ta đưa chìa khóa nhưng cô ta sống chết không đưa, lúc đó tôi vẫn cho rằng bên trong là tiền hoặc đồ trang sức.”

“Tôi tự mình trộm cái hòm đó, nhưng kĩ thuật của thợ khóa quá kém, mở không được, cho nên tôi vẫn luôn mơ ước đến số tiền trong cái hòm đó, sau đó Nam Thu Ngữ chết, cuối cùng tôi cũng có cơ hội.”

“Tôi lật hết mọi ngóc ngách trong nhà, cuối cùng cũng tìm được cái chìa khóa đó, mở hòm ra rồi mới biết trong đó vốn không có vàng bạc châu báu gì, chỉ có một quyển nhật kí, trong quyển nhật kí có kẹp tấm hình này.”