Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1505




Chương 1505

“Trần Tranh, nước ấm.” Nam Khuê gọi.

“Thiếu phu nhân!”

Tốc độ của Trần Tranh luôn luôn rất nhanh, lập tức đưa một cốc nước tới.

Nam Khuê nhận lấy, nhẹ nhàng đưa lên miệng Cố Mạc Hàn: “Uống chút nước đi.”

Giờ phút này, anh rúc vào trong lòng cô, tựa như một đứa trẻ bị thương vậy.

Trong nháy mắt, trái tim cô trở nên mềm nhũn.

Sau khi uống nước xong, phải qua một lúc sau, cảm xúc của Cố Mạc Hàn mới ổn định lại.

Tuy nhiên, những món ăn trên bàn giống hệt trong bức ảnh trên điện thoại của cô.

Cố Mạc Hàn biết rõ những thứ tương giống hệt nhau như thế, chắc chắn không phải là trùng hợp.

Lúc dùng bữa, tất cả các món trên bàn Nam Khuê đều ăn.

Duy chỉ có đĩa tôm bạc đất kia.

“Sao lại không ăn tôm?” Cố Mạc Hàn hỏi.

“Trước kia ăn tôm, em chưa bao giờ phải tự tay bóc vỏ, đều là anh ấy bóc vỏ cho em.”

Trong lòng mọi người đều biết rõ “anh ấy” trong câu này là ám chỉ ai.

Nếu như Nam Khuê đã không vạch trần, Cố Mạc Hàn cũng đành giả vờ như không biết.

Tuy nhiên, đôi khi cơ thể sẽ thành thật hơn lời nói.

Chẳng hạn giờ phút này, tay của anh đã thuần thục cầm lấy tôm, nghiêm túc bóc vỏ.

Sau đó, anh chấm gia vị và bỏ vào bát của Nam Khuê.

Toàn bộ động tác cơ hồ được thực hiện một mạch.

Nam Khuê nhìn con tôm trong suốt long lanh đã được bóc vỏ kia, hốc mắt bỗng nhiên có cảm giác ươn ướt và trướng lên.

Nếu không phải cô nhịn, thì cô sợ rằng mình sẽ khóc mất.

Không biết đã bao lâu rồi, từ sau khi anh mất tích, đây là lần đầu tiên cô được ăn tôm do chính tay anh nấu và bóc vỏ.

Từ lúc anh rời đi, bởi vì không có ai bóc tôm cho, cô quả thực vẫn chưa đụng đến tôm lần nào.

Cầm đũa lên, cô nhẹ nhàng gắp bỏ vào miệng.

Nhai một hồi, vị ngọt của tôm và vị chua của nước chấm ngay lập tức bùng lên trên đầu lưỡi, vị giác được thỏa mãn. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

“Thế nào?”

Cố Mạc Hàn căng thẳng hỏi.

Chẳng biết tại sao anh lại căng thẳng như vậy, lo lắng trước sự đánh giá của cô về món tôm này.

Nam Khuê lại cẩn thận nhai nhai.

Sau đó, cô bày ra nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Rất ngon, giống y như hương vị trước đây.”

“Vậy thì tốt, cô ăn nhiều một chút.”

“Vậy ý của anh là bóc cho em à?” Nam Khuê hỏi.

Cố Mạc Hàn không nói gì, nhưng tay đã bóc từng con tôm và đặt chúng vào đĩa.

Ăn xong bữa tối, Nam Khuê để anh đi dạo trong sân và hóng gió cùng mình.