Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1503




Chương 1503

“Trừ phi có sự cho phép của em, nếu không trong ba ngày tới không được phép ra ngoài.”

Cố Mạc Hàn cau mày.

Thế nhưng Trần Tranh đã đóng cửa lại.

Nam Khuê nhìn thời gian trên điện thoại, bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ là chiều thứ hai, ba ngày sau, hai giờ chiều em sẽ để anh rời đi như đã hứa, anh yên tâm, em sẽ không giữ anh thêm một giây một phút nào.”

“Hy vọng cô nói được thì làm được.”

Sau khi thỏa thuận xong xuôi, Nam Khuê lên lầu nghỉ trưa.

Trần Tranh cùng đi theo lên, nhìn vẻ mặt buồn bã của Nam Khuê, anh ta rất lo lắng.

“Thiếu phu nhân, cách này có thực sự khả thi không?”

“Không biết nữa, có thể có hiệu quả, hoặc có thể chỉ là suy nghĩ mơ mộng của tôi, đến cuối mọi thứ đều là công dã tràng.”

“Thiếu phu nhân, theo tôi, hay là để tôi trực tiếp tìm vài người trói thiếu gia về, hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người phụ nữ kia, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh cô là được rồi không phải sao?”

“Trần Tranh, anh có biết không? Tôi cũng đã từng nghĩ tới như những gì anh nói, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ, cho dù anh ấy cả đời cũng không thể khôi phục trí nhớ, chỉ cần anh ấy có thể ở bên cạnh tôi như vậy là đủ rồi.”

“Thế nhưng…” Nam Khuê cười khổ: “Con người rất kỳ lạ, khi anh đã từng hưởng thụ được cảm giác có ai đó dịu dàng yêu, hưởng thụ được tất cả sự che chở, thương yêu và chiều chuộng của người ấy, anh sẽ không cách nào chịu đựng được dáng vẻ lạnh lùng của người ấy dành cho mình.”

“Thứ tôi muốn là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành yêu tôi, thương tôi, cưng chiều tôi và coi tôi là vợ của anh ấy, chứ không phải là ở bên cạnh tôi, một cái xác không hồn.”

“Thay vì vậy, chi bằng tôi thả cho anh ấy được tự do.”

Sau khi nghỉ trưa một giấc, Nam Khuê kê một loạt thực đơn cho buổi tối.

Bên trên đều là tất cả những món mà cô thích ăn, và cũng đều là món sở trường của Lục Kiến Thành.

“Sao vậy?”

Thấy anh đang cau mày nhìn thực đơn, Nam Khuê liền hỏi.

“Những món ăn này của cô đều không phải món ở đây, tôi không biết làm.” Cố Mạc Hàn nói.

“Không, anh biết làm.”

Ngay lập tức, Nam Khuê lật cuốn album ảnh ra, đưa cho Cố Mạc Hàn xem một bàn đồ ăn ngon trong tấm hình.

“Em tin anh có thể làm tốt.” Cô nói, trong mắt tràn đầy chắc chắn.

Cố Mạc Hàn ôm thái độ hoài nghi đi vào bếp.

Nhưng có điều lại làm anh thấy kỳ lạ, anh vừa cầm thức ăn lên, hai tay đã thuần thục cắt theo trí nhớ như máy móc.

Không chỉ thế, trong lúc nấu anh thậm chí còn không sử dụng Baidu.

Cứ như thể những điều đó được tạo ra một cách tự nhiên trong đầu anh vậy.

Lại dường như đã làm qua vô số lần.

Nêm gia vị gì, cho bao nhiêu nước, bỏ bao nhiêu muối.

Tất cả mọi thứ tựa như nước chảy thành sông.