Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1450




Chương 1450

Nam Khuê đưa tay sờ bụng, cả người như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng.

Cô ở giữa ánh sáng đó dịu dàng cười, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.

Khung cảnh đẹp đẽ này khiến không ai nỡ quấy rầy.

Vượt qua khúc cua, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Sau khi Lâm Tiêu xuống xe đã chủ động mở cửa ghế sau ra: “Thiếu phu nhân, chúng ta đến rồi.”

“Đến rồi?”

Nam Khuê lập tức nắm chặt hai tay, mặc dù chưa nhìn thấy anh nhưng cô đã vô cùng mong chờ.

“Vậy Kiến Thành đâu?”

Lâm Tiêu chỉ vào căn nhà phía trước: “Trong gia đình này, thiếu phu nhân đi vào là có thể thấy.”

“Được.”

Nam Khuê nâng chân, đi từng bước vào trong.

Mỗi một bước đi là cô có thể nghe thấy rõ tiếng nhịp đập của mình.

Không hiểu sao chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện sắp được gặp anh là trái tim cô lại trở nên vô cùng khẩn trương.

“Kiến Thành, chờ em, em lập tức đến rồi.”

Lúc cô vào trong sân thì bên trong trống không không có gì.

Nam Khuê không thấy gì thì lập tức lo lắng nói to: “Kiến Thành, Kiến Thành…”

“Kiến Thành, em là Nam Khuê, anh ở đâu? Em đến tìm anh, anh mau ra đi, đừng trốn em nữa, có được không?”

Nam Khuê nâng cao tiếng, sốt ruột gọi.

“Lục Kiến Thành, mau ra đây, anh mau ra đây!”

“Em là Khuê Khuê, anh không muốn gặp em sao?”

Mặc kệ cô có gọi thế nào thì cũng không có người đáp lại.

“Lâm Tiêu…” Nam Khuê cuối cùng cũng không giữ nổi sự bình tĩnh, cô vừa ra ngoài vừa gọi.

Đúng lúc này có một đôi vợ chồng già đi đến, dường như họ đang nói với Chu Tiễn Nam gì đó.

Chu Tiễn Nam đi đến.

Nam Khuê lập tức cầu xin nắm lấy ống tay áo anh ấy: “Tiễn Nam, cầu anh giúp tôi tìm, có phải xảy ra vấn đề ở đâu không? Tôi không thấy Kiến Thành.”

“Khuê Khuê.” Chu Tiễn Nam có chút khó khăn nói: “Tôi vừa mới hỏi, bây giờ Lục Kiến Thành không có ở đây, anh ấy đang ở bờ biển.”

“Thật sao?” Nam Khuê nghe xong thì lập tức cười rồi thở một hơi nhẹ nhõm: “Tiễn Nam, anh mau mang tôi đến đó đi, tôi không chờ được nữa rồi, tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ.”

Trái tim Chu Tiễn Nam đắng chát, anh ấy vẫn gật đầu: “Được, tôi mang em đến đó.”

“Ừm.”

Lúc đi đến bờ biển, Nam Khuê đã cảm nhận được gió biển nhẹ nhàng ẩm ướt, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.