Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1322




Chương 1322

“Được, em biết rồi.”

Dù là nói như vậy, nhưng Nam Khuê vẫn khăng khăng muốn ngồi trên ghế sô pha và đợi anh về nhà.

Kết quả là cô buồn ngủ đến mức vừa ngồi xuống ghế cũng ngủ quên mất.

Khi Lục Kiến Thành trở về, anh nhìn thấy Nam Khuê đang mặc áo mỏng nằm ngủ trên ghế sô pha, anh lập tức bế cô lên giường và đắp chăn cho cô.

Ngay sau khi chăn bông được phủ lên, Nam Khuê liền giật mình tỉnh dậy.

Nhìn thấy anh, cô dụi dụi con mắt: “Ông xã, anh về rồi à?”

“Ừm, không phải anh đã bảo em đi ngủ trước rồi sao? Sao vẫn ráng đợi anh, một mình ngủ trên sô pha lỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao? Anh sẽ đau lòng đấy.”

“Là do em sơ suất, lần sau em sẽ để ý. Anh có đói bụng không?”

“Anh không đói bụng, trước khi về anh đã ăn một bát mỳ rồi, em mau đi ngủ đi, anh đi tắm rửa cái đã.”

“Được rồi.” Nam Khuê gật đầu.

Thật ra, lúc nãy cô đã biết anh về rồi, nhưng nếu không được ôm anh, cô sẽ không thể nào ngủ được.

Nghe thấy tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm, Nam Khuê liền mở mắt và nhìn hai đứa trẻ.

Khi Lục Kiến Thành tắm xong và leo lên giường nằm, Nam Khuê liền lập tức nghiêng người, yên tâm nhắm mắt lại.

Lúc này, trong đầu cô sực nhớ ra một chuyện.

“Ông xã này, hôm qua Họa Họa gọi điện cho em nói Tiễn Nam bị thương. Ngày mai đi làm, em chắc chắn phải gặp anh ấy một lát, hơn nữa cũng sẽ mang Niệm Khanh và Tư Mặc đến đó, anh ấy đã từng chăm sóc chúng rất tốt. Cho nên em muốn đợi tụi nhỏ tan học sẽ dẫn đi thăm Tiễn Nam.”

“Có cần anh đi cùng tụi em không?” Lục Kiến Thanh hỏi.

Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không cần đâu, khi nào tan học em sẽ nhờ tài xế chở qua, em đứng ở cổng đón hai đứa nó.”

“Nếu anh đến đó, em lo lắng cho anh và Tiễn Nam … nói thế nào đây? Dù gì thì anh cũng là người thắng cuộc, anh ấy có thể không hy vọng gặp lại anh đâu.”

Lục Kiến Thành gật đầu hiểu ý: “Ừ.”

Ngày hôm sau đi làm, Nam Khuê vốn định đến thăm Chu Tiễn Nam trước.

Kết quả vừa vào đến khoa đã bị gọi vào phòng mổ để phụ mổ, ngay cả bữa trưa cũng phải nhanh chóng ăn lẹ để còn vào phòng kịp lúc.

Sau bốn năm ca mổ liên tiếp, lúc bước ra khỏi phòng mổ cũng đã năm sáu giờ chiều.

Thay quần áo xong, cô vội vàng uống một ngụm nước.

Vừa ngồi nghỉ ngơi được vài phút thì chuông điện thoại reo lên.

Là cuộc gọi thông báo Niệm Khanh và Tư Mặc đã đến trước cổng bệnh viện.

Nam Khuê cũng không chậm trễ, lập tức chạy ra cổng đón hai đứa trẻ.

“Mami!” Hai đứa nhỏ cùng đồng thanh kêu lên, sau đó lao về phía Nam Khuê.

Ngay lúc đó, Nam Khuê cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, trước mắt cô chỉ còn lại hai đứa trẻ đáng yêu.

Ôm chúng nó vào lòng, trong lòng cô có một cảm giác thỏa mãn chưa từng thấy.