Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1305




Chương 1305

Quả nhiên, nghe được câu nói này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng giải phẫu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Đông họa: “Những điều cô nói đều là sự thật sao?”

“Tôi là bác sĩ, đây là chuyên môn của tôi, đương nhiên sẽ không lừa anh.”

“Vậy ý của cô là cậu ấy thật sự sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng sao? Nhưng mà cậu ấy chảy nhiều máu như vậy mà?” Đôi mắt của Chu Tiễn Nam đỏ lên.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tuy rằng sắc mặt của anh tràn ngập trấn định nhưng đôi tay cũng đã run rẩy.

Thanh âm càng là run rẩy hơn.

“Đúng vậy.” Đông Họa gật đầu: “Tôi không có cách nào khẳng định với anh, anh ấy sẽ an toàn một trăm phần trăm nhưng những kiến thức y học mà tôi học được nói cho tôi biết, khả năng anh ấy an toàn là rất lớn.”

Lúc này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn treo một quả tạ lớn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời xoay người nhìn về phía Đông Họa: “Cảm ơn cô đã an ủi!”

“Không cần khách khí, đây là chức trách của tôi.” Đông Họa lần thứ hai đem ánh mắt dừng lại ở trên người anh: “Vậy hiện tại có thể để cho tôi thay anh xử lý vết thương được không?”

“Nếu cộng sự của anh tỉnh lại cũng sẽ muốn nhìn thấy anh bình an mạnh khỏe mà không phải là một người toàn thân đầy vết máu.”

Suy xét một chút, Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô: “Có thể xử lý luôn ở chỗ này được không?”

Đông Họa đương nhiên là sửng sốt mất một chút.

Chu Tiễn Nam nghiêm túc giải thích: “Tôi muốn ngồi chờ ở chỗ này, cũng muốn tận mắt nhìn thấy hắn từ phòng giải phẫu đi ra ngoài.”

Gật đầu, Đông Họa tỏ vẻ hiểu ý nói: “Được, vậy anh chờ một lát, tôi đi lấy hòm thuốc.”

“Được, làm phiền cô rồi.”

Vừa đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, cũng chính là thời gian riêng tư.

Đông Họa vừa mới trở lại phòng, đồng nghiệp liền hô lên: “Họa Họa, tới vừa đúng lúc, đã đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta cùng đi nhà ăn đi.”

“Thật ngại quá, mọi người đi trước đi, tôi còn có một chút việc cần phải xử lý.”

“Có cần chúng tôi mang cơm lên cho cô không?”

“Có lẽ là không cần, tôi cũng không biết được bản thân sẽ bận đến khi nào thì xong, chờ tôi giải quyết xong việc rồi tự mình đến nhà ăn cũng được.”

Đồng nghiệp gật gật đầu: “Cũng đúng, cũng tránh việc chúng tôi mang cơm về đến nơi liền bị nguội rồi, cô tự mình đi nói không chừng còn có thể uống thêm được chút canh nóng, bất quá cũng đừng làm muộn quá, nhất định phải đến nhà ăn ăn cơm trưa đấy.”

“Được, vậy mọi người mau đi ăn đi.”

Sau hi cùng bọn họ nói chuyện xong, Đông Họa lập tức mang theo hòm thuốc đi tìm Chu Tiễn Nam.

Bên ngoài phòng giải phẫu, trên dãy hành lang thật dài có một hàng ghế dựa.

Nhưng trên ghế dựa, vẫn chỉ có một mình Chu Tiễn Nam ngồi.

Thân ảnh của anh, có vẻ vừa cô độc vừa hiu quạnh.

Cả người vẫn nghiêng về một bên, không cần nhìn cũng biết, cặp mắt kia khẳng định đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu, mỗi giờ mỗi phút đều là chờ đợi.