Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1299




Chương 1299

Nhưng bà ta đã nhầm.

Vô cùng nhầm.

“Vậy bà thật sự không thể giải thích cho tôi đúng không, tôi ghét nhất là nghe loại người nghĩ một đằng nói một nẻo xin lỗi, ngẩng đầu lên.”

Hạ Nhu bị ép buộc, chỉ có thể ngẩng đầu lên.

Khi thấy rõ mặt bà ta, bà Đỗ càng tức giận hơn: “Khá quen, à đúng rồi, tôi nhớ rồi, bà chính là người phụ nữ làm loạn nhà họ Lục năm đó.”

“Một tiểu tam rách mà thôi, cũng dám đắc ý trước mặt tôi sao?”

“Bề ngoài như hồ ly tinh vậy, thấy là buồn nôn, bà biết gì không? Tôi ghét nhất là loại phụ nữ giả bộ yếu đuối đáng yêu như bà, giả vờ bản thân còn yếu ớt hơn cả bông hoa mà chuyện làm ra còn độc ác hơn cả rắn độc.”

“Bà Đỗ…” Hạ Nhu cắn môi, tiếp tục uất ức nói: “Có phải ngài hiểu lầm…”

Câu tiếp theo của bà ta còn chưa nói xong thì một tiếng bốp đã vang lên.

Tay bà Đỗ đánh mạnh lên mặt Hạ Nhu.

“Tôi nói cho bà biết, rượu của tôi là vô giá, bà cần phải bồi thường theo giá của tôi.”

“Còn nữa, cút tôi xa một chút, đừng có xuất hiện trước mặt tôi, nếu không tôi gặp bà một lần lại đánh một lần.”

Bà Đỗ tức đến mức khó thở, cuối cùng là hai người con gái của bà ấy tiến đến an ủi một lúc mới tốt được.

Sở dĩ bà Đỗ tức giận như vậy cũng là vì quá căm hận tiểu tam.

Năm đó chồng bà ấy nuôi tiểu tam bên ngoài, tiểu tam ôm cái bụng to đến tận nhà bà ấy diễu võ giương oai, lúc ấy bà Đỗ còn đang mang thai, bà ấy tức giận đến mức lăn từ trên cầu thang xuống, sảy thai.

Hơn ba tháng, một bé trai đã thành hình cứ như vậy biến mất.

Từ đó bà ấy hận tất cả tiểu tam.

Không nghi ngờ gì nữa, Hạ Nhu đụng trúng họng súng.

Bà Đỗ không nổi giận mới lạ.

Cuộc phong ba này cứ như vậy miễn cưỡng kết thúc khi Hạ Nhu chạy trối chết vào một góc.

Bà Vương cầm một ly rượu, đi giày cao gót về phía Vân Thư, tươi cười nói: “Bà Lục, kĩ thuật diễn của tôi thế nào? Bà có hài lòng với vở kịch này không?”

Người bên cạnh lập tức phản ứng kịp, kinh ngạc nhìn bà Vương, quay sang nhìn Vân Thư: “Hai người…? Hai người đã tính từ trước rồi sao?”

“Nhân viên phục vụ và người quản lí kia cũng là hai người sắp xếp sao?”

Vân Thư và bà Vương nhìn nhau cười.

Sau đó thật lòng khen ngợi: “Diễn rất đặc sắc, nhất định phải khen ngợi.”

“Nhưng vẫn phải có chút xin lỗi bà, một bữa tiệc sinh nhật yên ổn lại thêm nhiều rắc rối như vậy, hôm nào tôi mời lại bà một bữa càng xa hoa hơn.”

Bà Vương không quan tâm cười cười: “Này, chúng ta là bạn đã bao nhiêu năm rồi, mặc dù có đôi lúc ầm ĩ nhưng chuyện của bà tôi vẫn phải quan tâm chứ!”