Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1298




Chương 1298

Lúc Hạ Nhu muốn nói “không cẩn” thì đã còn không kịp.

Trên màn hình hiện rõ cảnh Hạ Nhu vung một tay lên đánh mạnh vào mặt nhân viên phục vụ.

Trong chớp mắt tình hình hoàn toàn đảo ngược, chiều gió thay đổi.

Trong đại sảnh, tiếng thảo luận vô cùng khó nghe vang lên.

“Hóa ra là vậy, hay cho một cái vỏ bọc yếu đuối đáng thương, hại tôi thiếu chút nữa tin tưởng bà ta.”

“Tôi nói mà, sao có thể tin tưởng nhân phẩm của bà ta được, dù sao năm đó cũng là một người thứ ba, phẩm hạnh có thể cao quý đến đâu chứ?”

“Đúng là mất mặt xấu hổ, cho dù là một tiểu tam đi chăng nữa thì cũng đường đường là một phu nhân, vậy mà lại tự hạ thấp bản thân đánh một nhân viên phục vụ, hơn nữa còn luôn mồm đổ oan cho người khác.”

“Đúng vậy, may mà hôm nay có video giám sát, nếu không nhất định hết đường chối cãi.”

Có video, cũng có chứng cứ.

Bà Vương nhìn về phía Hạ Nhu: “Bà Hạ, là thế này, ba ly rượu vang đỏ mà nhân viên phục vụ mới làm đổ là rượu quý ở đây chuẩn bị cho bà Đỗ và hai vị tiểu thư nhà bà ấy, bây giờ đã bị vỡ rồi, bà xem…”

Lời còn chưa hết thì từ cửa đã vang lên một giọng nói: “Bà Đỗ và hai vị tiểu thư đến.”

Một bên khác, người bên cạnh Vân Thư giơ ngón tay cái lên với bà: “Bà Lục, bà thật giỏi, quả nhiên bà có cách.”

“Bữa tiệc sinh nhật này đến không lỗ chút nào, thật thú vị, hơn nữa lại còn ngày càng thú vị.”

Một người khác đứng cạnh phụ họa: “Đúng vậy, bà Lục thật thông minh, bà Đỗ này là một người khó chơi, Hạ Nhu làm đổ rượu của bà ta chỉ sợ không được dễ dàng bỏ qua. Chậc chậc, vở kịch này ngày càng đặc sắc.”

Vừa dứt lời, bà Đỗ ở bên kia đã mang theo hai người con gái vào sảnh lớn.

“Bà Đỗ, bà đến rồi!” Bà Vương vô cùng khách khí tiến lên đón tiếp.

“Thật xin lỗi bà Vương, có chút chuyện cần giải quyết, cũng may không đến muộn.”

Một giây sau, ánh mắt bà ấy nhìn về phía nhân viên phục vụ một bên má đỏ bừng đang chật vật đứng bên cạnh.

Lúc đầu bà ấy cũng không để ý đến chuyện này, vì nhân viên phục vụ chịu chút uất ức cũng là chuyện thường xảy ra trong kiểu tiệc như thế này.

Nhưng khi phát hiện ly rượu trên mặt đất có chút quen thuộc, ánh mắt bà ấy lập tức lạnh đi: “Bà Vương, mời bà nói cho tôi biết, chuyện này là thế nào? Rượu trên mặt đất thật sự là có của tôi sao?”

Bà Vương đang định giải thích thì nhân viên phục vụ đã nỉ non khóc, vừa khóc vừa kể lại chuyện ban nãy một lần nữa.

Sau khi nghe rõ ngọn nguồn, bà Đỗ lập tức nổi giận.

Bà ấy xoay người lại, dáng vẻ như hận không thể xé Hạ Nhu ra làm đôi: “Cho nên tất cả đều do người phụ nữ này gây họa.”

Thấy người đến tôn quý, hơn nữa ngữ khí còn kiêu ngạo, Hạ Nhu biết đây không phải là người dễ đắc tội, cho nên bà ta chỉ có thể cúi người xin lỗi.

“Thật xin lỗi bà Đỗ, tôi không cố ý.” Hạ Nhu cúi đầu, lời nói ra yếu đuối mềm mại.

Bà ta nghĩ như vậy có thể khiến người khác mềm lòng một chút.