Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1287




Chương 1287

Cứ như vậy, hai người tiếp tục chiến tranh lạnh.

Chỉ là từ đó trở đi, bà bắt đầu theo cha đến công ty xử lý mọi chuyện, cũng từ từ học được cách đứng một mình trong công ty.

Sau đó, đó là kỷ niệm 10 năm thành lập.

Ngay khi hai người đã có phần hòa hoãn sau nhiều năm chiến tranh lạnh, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Đột nhiên, Hạ Nhu trở về.

Bà ta còn mang theo một đứa con, nói rằng đó là con của ông.

Ông chắc chắn không tin điều đó, nhưng kết quả giám định ADN ba lần đã được tuyên bố một cách tàn nhẫn: đứa trẻ thực sự là con trai của ông.

Vì vậy, mối quan hệ của họ lại bị phá vỡ một lần nữa.

Sau đó, từ đó cho đến bây giờ.

Đủ chuyện quá khứ, dâng lên trong lòng.

Ánh mắt lại rơi vào trên người phụ nữ trước mắt đang nghiêm túc bôi thuốc cho ông, Lục Minh Bác đã hoàn toàn hối hận và đau lòng.

“Vân Thư à, tôi sai…” nhìn gương mặt dịu dàng của bà, Lục Minh Bác run rẩy mở miệng.

Nhưng mà, lời nói trong miệng ông còn chưa dứt, Vân Thư đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang hắn: “Thuốc đã bôi xong, mấy ngày sau đừng chạm vào nước.”

Nói xong, Vân Thư lập tức thu hồi hòm thuốc, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Thấy bà định rời đi, Lục Minh Bác cái gì cũng không để ý, nắm lấy tay bà.

“Thư Nhi, bà vẫn lo lắng cho tôi sao? Tôi bị thương, bà rất lo lắng.” Lục Minh Bác vô cùng mong đợi hỏi.

Vân Thư không lên tiếng.

Lục Minh Bác tiếp tục: “Niệm Khanh và Tư Mặc nói cho tôi.”

“Nói cái gì?”

“Hai đứa gọi điện cho tôi, nói bà rất lo cho tôi nên mới nói hai đứa gọi cho tôi.”

Nhớ đến ánh mắt giảo hoạt của hai đứa nhỏ láu cá, Vân Thư lập tức hiểu rõ.

Bà nhanh chóng rút tay mình ra, thản nhiên nói: “Ông hiểu lầm rồi, tôi không nói hai đứa gọi điện thoại, là hai đứa tự gọi điện thoại.”

“Sao có thể chứ?” Lục Minh Bác nỉ non.

Dường như trong chớp mắt, ông cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng lại.

Cả người ông như bị giội một chậu nước lạnh.

Lạnh thấu vào tim.

“Thư Nhi… Bà thật sự không lo lắng cho tôi sao?”

Lục Minh Bác vẫn không thể tin được mà hỏi.

Ông ngồi đó, cơ thể như cứng lại.

“Không có.”

“Không.” Lục Minh Bác mạnh mẽ lắc đầu: “Tôi không tin, rõ ràng vừa rồi bà tự mình xử lí vết thương cho tôi, đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài lúc vừa kết hôn ra, bà đã không còn xử lí vết thương cho tôi nữa.”