Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1281




Chương 1281

“Hai người đã gặp nhau hai lần?” Vân Thư hỏi.

Người lái xe gật đầu: “Vâng, cả hai lần chàng trai kia đều tỏ ra rất tức giận và bốc đồng. Lần đầu tiên suýt chút nữa tấn công ông chủ, lần thứ hai còn hung dữ hơn lần đầu, anh ta không chịu nhịn nữa.”

“Nói không chừng, anh ta đã ra tay với ông chủ rồi.”

“Phu nhân, bà xem, liệu chúng ta có phải cử người đi giải cứu ông chủ không?”

Vân Thư lắc đầu: “Không cần, cậu ta dám làm gì ông ấy chứ? Có thể một lát nữa sẽ về thôi.”

“Đi ra ngoài đi!”

Dù sao đó cũng là cha của cậu ta.

Cho dù Quý Dạ Bạch có tàn nhẫn đến đâu, cũng không đến mức con trai đánh cha được.

Nửa giờ nữa trôi qua, Vân Thư ngày càng nhìn đồng hồ nhiều hơn.

Cuối cùng, tiểu Tư Mặc ở bên cũng không nhịn được.

Cậu bé đặt chiếc ô tô điều khiển từ xa trên tay xuống, lắc đầu như người lớn rồi thở dài: “Haizz, thật là không thể hiểu được thế giới của người lớn, bà nội rõ ràng là rất lo lắng cho ông nội, tại sao không đi tìm ông nội?”

“Bà nội, bà và mẹ luôn dạy con và em không được nói dối, nhưng con phát hiện ra là người lớn còn thích nói dối hơn trẻ con.”

“Ông nội rõ ràng rất yêu bà, tại sao ông bà lại không tình cảm như cha mẹ vậy!”

“Ôi, thế giới của người lớn thật là phức tạp, con và em trai không muốn lớn lên đâu.”

Nói xong, Tiểu Tư Mặc quay người lại tiếp tục cùng Niệm Khanh chơi trò chơi.

Ở bên cạnh, trái tim của Vân Thư lâu lâu lại không thể bình tĩnh được.

Kể từ lúc người lái xe gọi điện thoại tới bây giờ đã tròn hai tiếng đồng hồ, Lục Minh Bác vẫn chưa trở về.

Quý Dạ Bạch là một người bốc đồng, nếu như…

Cố gắng kiềm chế bản thân, bà cầm cuốn tạp chí ở bên cạnh lên.

“Có liên quan gì tới bà ấy chứ, mặc dù còn là vợ chồng, nhưng chỉ là vẻ bề ngoài, giữa họ từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”

“Hơn nữa, cho dù Quý Dạ Bạch có thực sự làm như vậy với ông ấy, thì cũng là mối duyên nợ của bản thân ông ấy, là tội lỗi do ông ấy tạo ra, bà ấy sao phải lo lắng chứ?”

Lướt qua cuốn tạp chí, ánh mắt của bà nhìn chăm chú vào hình chiếc túi trên đó rất lâu không hề di chuyển.

Tiểu Tư Mặc thấy vậy, lén lén ghé vào tai Niệm Khanh ở bên cạnh nói: “Em nhìn bà nội kìa, rõ ràng là lo lắng cho ông nội, cuốn tạp chí trên tay bà rất lâu rồi không lật trang nào.”

Tiểu Niệm Khanh cũng nhìn sang, gọi “Bà”

Nhưng Vân Thư vẫn đang nghĩ ngợi lan man nên không nghe thấy.

“Anh, chúng ta giúp bà nội đi!” Lúc này, Tiểu Niệm Khanh đề nghị.

“Giúp thế nào?”

“Em sẽ đi mượn điện thoại của bà nội một lát, sau đó chạy đi gọi điện thoại cho ông nội, nói rằng bà bảo em gọi cho ông.”

“Ý kiến hay.”