Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1273




Chương 1273

Nam Khuê nghe xong thì coi thường mà cười lạnh một cái.

“Nếu như Quý Viện vẫn giữ thái độ như vậy thì chúng ta không nhất thiết phải nói chuyện với nhau nữa.”

“Nam Khuê, rốt cuộc cô muốn như thế nào? Mẹ tôi nhất định phải ra ngoài.” Quý Dạ Bạch như phát điên mà cào cấu đầu chính mình.

“Vậy thì thật nực cười, mẹ anh và tôi chẳng có liên quan gì cả, sao tôi phải vội chứ?”

Nhìn thấy dáng vẻ bình thản điềm tĩnh của Nam Khuê, Quý Dạ Bạch cuối cùng cũng hạ mình xuống, thở dài một hơn: “Được, cô thắng rồi, tôi nhận thua, tôi đầu hàng.”

“Nam Khuê, cô có điều kiện gì thì cứ nói ra đi, tôi sẽ đồng ý hết, chỉ cần cô hủy báo án để cho mẹ tôi được thả ra ngoài là được.”

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô mỉm cười, Nam Khuê nhìn anh ta: “Hiếm thấy Quý Viện chịu hi sinh, vậy tôi thật sự phải nghĩ cho kỹ mới được, nếu không lại quá có lỗi với thân phận của anh rồi.”

Quý Dạ Bạch nhìn cô, nhẫn nhịn chịu đựng nói: “Nam Khuê, cô đừng có quá đáng, hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đi, nếu như mẹ của cô bị giam trong đồn cảnh sát thì cô sẽ cảm thấy thế nào chứ.”

Hừ….Lúc này biết nói “Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” rồi sao.

Cô phát hiện trên thế giới này có một vài người không biết xấu hổ đến cực điểm.

Bạn nói đạo lý với người ta, người ta liền giở trò lưu manh; đợi đến lúc bạn trả đũa, người ta lại mặt dày muốn nói đạo lý với bạn.

Nực cười hết sức.

“Quý Dạ Bạch, khi mẹ của anh muốn bắt và làm tổn thương đến con của tôi, bà ta có nghĩ đến cảm nhận của người làm mẹ là tôi không?”

“Tôi đã nói rồi, con là của Kiến Thành, giữa chúng ta hoàn toàn trong sạch, bọn nó không thể nào là con của anh được, là mẹ anh tự mình già cả hồ đồ rồi.”

Quý Dạ Bạch nắm chặt tay.

Để cho mẹ được thả sớm, anh ta chỉ có thể chịu đựng.

“Được, vậy rốt cuộc cô muốn điều kiện gì?”

“Tôi không cần điều kiện gì cả.” Nam Khuê nói một cách chắc chắn: “Thế nên tôi cũng sẽ không thể nào đi hủy báo án được.”

“Hạ Nhu làm ra nhiều chuyện xấu vậy rồi, bây giờ phải trả giá một chút chứ, nếu không bà ta chỉ có thể càng ngày càng tệ hại hơn thôi.”

Nhìn bóng Nam Khuê đi xa, Quý Dạ Bạch chỉ biết nghiến răng.

Hai mắt anh ta tràn đầy tia máu.

Phòng tạm giam ở đồn cảnh sát.

Vân Thư trang điểm vô cùng bá đạo, bà mặc một bộ đồ tay màu đỏ, son môi đỏ, trang điểm một cách vô cùng tinh tế và đi một đôi giày cao gót chậm rãi đi vào.

“Hạ Nhu, có người gặp.”

Nghe thấy lời này, Hạ Nhu liền lập tức kích động: Con trai, Dạ Bạch, chắc chắn là Dạ Bạch đến cứu bà ra ngoài.

Bà ta không thể ở lại cái chỗ kinh khủng này thêm một chút nào nữa.