Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1225




Chương 1225

Cưng chiều vuốt v3 khuôn mặt của cậu bé, Lục Kiến Thành trả lời: “Đương nhiên, Tiểu Niệm Khanh của chúng ta sẽ khỏe mạnh lại sớm thôi.”

“Yeah, cha ơi tốt quá, đợi con khỏe rồi thì việc đầu tiên con muốn làm chính là để cha và anh trai chơi đá bóng cùng con.”

“Được, chúng ta nhất định sẽ chơi cùng con.”

Nhưng ngay sau đó, cơ thể của Tiểu Niệm Khanh đã xuất hiện phản ứng từ chối.

Khoảng thời gian đó rốt cuộc đau đớn đến thế nào, Nam Khuê đã không dám nghĩ lại nữa.

May mắn là, phản ứng từ chối dữ dội từ ban đầu đã dần giảm nhẹ, trái tim nhỏ bé kia dường như cũng dần dần thích ứng với cơ thể của Tiểu Niệm Khanh, họ ở chung với nhau ngày càng hòa hợp.

Sau một tháng nằm viện, Tiểu Niệm Khanh đã gần như bình phục.

Quan trọng hơn là ngay từ sáng sớm, bác sĩ đã mang đến một tin vui: Tiểu Niệm Khanh có thể xuất viện.

Nghe được tin này, Tiểu Niệm Khanh vui mừng vỗ tay.

Đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, không phải cha nói nếu con khỏi bệnh sẽ đưa con về nhà gặp bà nội sao?”

“Tư Mặc, Niệm Khanh, các con muốn về nhà gặp bà nội bây giờ sao?” Lục Kiến Thành ngồi xổm xuống hỏi.

Vốn dĩ, anh vẫn còn hơi lo lắng cho cơ thể của Tiểu Niệm Khanh.

Cho nên anh định qua nửa tháng nữa mới trở về.

“Đương nhiên rồi ạ, bọn con nhớ bà nội, mami nói, bà nội gặp được bọn con chắc chắn sẽ rất vui, mami còn nói sắp đến sinh nhật của bà nội, bọn con muốn cho bà nội một sinh nhật bất ngờ, được không ạ?”

“Được, đương nhiên là được, vậy ngày mai chúng ta về nhà!”

“Yeah, cha thật tuyệt vời!” Hai bạn nhỏ vui mừng ôm nhau, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ.

Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành dẫn Nam Khuê, Tư Mặc và Niệm Khanh đi sân bay.

Hôm đó, là sinh nhật của Vân Thư.

Sáng sớm bác gái Chu đã dặn dò người của nhà bếp chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, tất cả đều là những món mà Vân Thư và Lục Kiến Thành thích.

Mấy năm nay, kể từ sau khi thiếu phu nhân rời đi, nhà họ Lục cũng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.

Tuy rằng thiếu gia thường trở về nhưng lại trở nên lặng lẽ rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười.

Vân Thư đau lòng con trai mình, cho nên bỗng chốc cũng già đi rất nhiều.

Về phần Lục Minh Bác, ông ấy đã chuyển về nhà họ Lục.

Nhưng, ông ấy và Vân Thư luôn tách ra ở riêng.

Một người ở tầng một, một người ở tầng hai, một tháng cũng không nói chuyện với nhau được vài câu.

Bác gái Chu thấy vậy thì sốt ruột.

Mặc dù nói hai người vẫn luôn hục hặc, nhưng là người ở bên cạnh chăm sóc lâu, trong lòng bà ấy rất rõ ràng, trong lòng lão gia và phu nhân đều có nhau, cũng vẫn còn yêu nhau.

Chỉ cần một cơ hội để hòa giải.

Mà sinh nhật của phu nhân, chính là một cơ hội rất tốt.

Thời gian, chầm chậm trôi.

Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ, bác gái Chu đã ra vào phòng bếp mấy lần, tất cả thực đơn đã được xác nhận lại được xác nhận lại.