Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1208




Chương 1208

Nhưng vẫn bị điều kiện này mê hoặc rồi, thế nên cậu bé rất nhanh đã gật đầu: “Được ạ, anh trai, vậy anh nhất định không được thiên vị đấy, không được bênh cha đó.”

“Điều đó là đương nhiên rồi, anh là một đứa trẻ trung thực đấy.” Tiểu Tư Mặc vỗ vỗ vào ngực mình để bảo đảm.

Đêm nay, Lục Kiến Thành đã ngủ cùng với bọn trẻ.

Trước đây, anh chỉ nghe người bên cạnh nói, chăm con là một chuyện rất khó khăn, lúc đó anh còn không cho là đúng.

Nhưng, buổi tối khi cùng hai đứa con ngủ, anh đã thật sự, sâu sắc lĩnh hội được đạo lý đó rồi.

Hơn nữa còn cảm thấy họ nói không hề khoa trương, cường điệu một chút nào.

Một buổi tối, tám chín tiếng đồng hồ.

Anh đã phải tỉnh dậy vô số lần để giúp hai đứa con đắp chăn, đắp ít quá thì sợ chúng bị lạnh, đắp nhiều quá lại sợ chúng bị nóng.

Thế nên anh còn phải sờ xem nhiệt độ của bọn trẻ, xem xem chúng có bị lạnh tay hay là đổ mồ hôi hay không.

Không dễ gì mới ngủ được thì đột nhiên chân anh lại bị cậu nhóc đá trúng.

Đột nhiên, bụng bị một trong hai cậu nhóc đạp mạnh vào.

Hơn nữa, rõ ràng là chúng đang nằm thẳng, đột nhiên lại biến thành nằm ngang.

Thế nên, cả một đêm, đầu của anh đã bị đôi chân nhỏ của bọn trẻ đá trúng không biết bao nhiêu lần.

Chúng đều xảy ra một cách vừa đột ngột vừa đau.

Một đêm “ngủ cùng” này, quả thật đã để lại cho Lục Kiến Thành một ấn tượng vô cùng sâu đậm, cả đời khó quên.

Nhưng cho dù như thế, anh vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Điều bất ngờ là, trời vừa sáng, đồng hồ báo thức của anh vang lên.

Hai đứa nhỏ liền bò tới chỗ anh, mắt còn chưa mở đã tặng cho anh một bẹt nước miếng trên mặt.

Hơn nữa, miệng còn đồng thanh nói: “Chào buổi sáng, mami, báo thức của mẹ kêu rồi!”

Mami?

Lục Kiến Thành quả thực đã bị sốc vì cách gọi này.

Tiếp đó, nhìn hai cậu nhóc đang ngủ say bên cạnh, anh liền cười cưng chiều.

Sau đó thức dậy rồi tắt báo thức đi, một mình đi đánh răng rửa mặt trước, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi làm xong tất cả, anh bắt đầu gọi hai cậu bé: “Tư Mặc, Niệm Khanh, hai đứa thức dậy đi.”

Giọng nói này?

Ơ….Hình như không phải là của mẹ, là giọng của cha.

Tiểu Niệm Khanh mở mắt trước, khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, cậu bé liền lập tức dụi dụi mắt, khuôn mặt mơ màng mà mở miệng: “Cha, sao lại là cha vậy? Không phải là mẹ ngủ cùng bọn con sao? Mẹ đâu rồi?”

Lúc này, tiểu Tư Mặc cũng tỉnh dậy rồi.

Cậu bé cũng dụi dụi mắt như vậy, chỉ là ký ức của cậu bé quay lại rất nhanh.