Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1157




Chương 1157

Anh ta đã kết hôn, lại còn đi tìm Khuê Khuê…

Anh ấy luôn không có quyền can thiệp vào mọi chuyện giữa họ.

Nhưng, anh ấy chỉ hi vọng Khuê Khuê không bị tổn thương, anh ấy hi vọng cô có thể hạnh phúc vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại.

Sau mười giờ bay, đi taxi thêm nửa tiếng.

Cuối cùng, Lục Tư Mặc chỉ vào cánh cửa trước mặt: “Cha ơi, sắp đến rồi, mẹ và em trai ở bên trong.”

“Được.”

Cố gắng kiềm chế, Lục Kiến Thành đáp.

Nhưng, sự vui mừng, kích động, gào thét trong lòng, chỉ có chính bản thân anh mới biết.

Năm năm rồi.

Suốt năm năm trời.

Trước đây nằm mơ anh luôn nghĩ, tất cả mọi thứ đều là giả, Khuê Khuê của anh chưa chết, cục cưng cũng chưa chết.

Và bây giờ, tất cả mọi thứ đều đã trở thành sự thật.

Đột nhiên anh lại cảm thấy sợ hãi.

Anh sợ tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ, càng sợ mọi thứ đều là giả.

Mỗi một bước chân đến gần, trái tim Lục Kiến Thành lại đập nhanh hơn.

Vài phút sau, anh nắm tay Tiểu Tư Mặc, hai người đứng ở ngoài cửa.

“Cha ơi, con gõ cửa nhé!”

“Đợi một chút.” Lục Kiến Thành nói.

Khoảnh khắc này, trái tim anh giống như triều cường, điên cuồng gào thét.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Bởi vì căng thẳng, anh mím chặt môi và siết chặt đôi tay, thậm chí sống lưng cũng thẳng tắp.

“Cha, được rồi chứ?”

Thấy Lục Kiến Thành hít sâu một hơi, Tiểu Tư Mặc lại hỏi.

“Được, có thể rồi.” Lục Kiến Thành gật đầu.

Đưa tay ra, Tiểu Tư Mặc gõ cửa.

Bởi vì là buổi trưa, Nam Khuê đang ngủ với đứa trẻ, cho nên một lúc sau mới nghe thấy.

“Ai đấy?” Đi đến bên cửa, Nam Khuê khẽ hỏi.

Vào lúc nghe thấy giọng nói của cô, giọng nói quen thuộc ấy khiến Lục Kiến Thành càng không thể kiềm chế được, trái tim lại đập điên cuồng.

Là Khuê Khuê của anh!

Anh có thể khẳng định, giọng nói bên trong chắc chắn là Khuê Khuê của anh.

Bởi vì giọng nói đó giống y hệt trong ký ức, cho nên tuyệt đối sẽ không sai.

“Mami, là con, Tư Mặc, con về rồi.”

Nghe thấy giọng nói của Tư Mặc, Nam Khuê mở cửa ngay lập tức không chút do dự.

Nhìn thấy Tư Mặc, cô vui mừng ôm lấy cậu bé: “Tư Mặc, cuối cùng con đã về rồi, sau này không được phép lén lút đi một mình nữa biết chưa? Con có biết mẹ lo lắng thế nào không?”