Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1155




Chương 1155

Rõ ràng rất buồn ngủ, nhưng vẫn phải chống mí mắt lên, hỏi đi hỏi lại: “Cha ơi, cha sẽ luôn ở cùng bọn con và mẹ đúng không? Sẽ không biến mất khi Tư Mặc ngủ phải không?”

“Sẽ không, cha đảm bảo, nhất định sẽ luôn bảo vệ các con và mẹ. Ngày mai Tư Mặc mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy cha, được không?”

“Được ạ, cha ngủ ngon!”

Nói xong, Tiểu Tư Mặc nhắm mắt lại.

Không đến một phút, cậu bé đã ngủ.

Sáng hôm sau, Tiểu Tư Mặc vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiến Thành nằm bên cạnh mình.

Ngay tức khắc, trên khuôn mặt nhỏ bé ấy hiện ra nụ cười vui vẻ: “Cha, chào buổi sáng!”

“Ừm, chào Tư Mặc buổi sáng.”

Lục Kiến Thành hôn lên trán cậu bé, Tiểu Tư Mặc vẫn có chút xấu hổ trốn trong ngực anh.

Hai cha con đùa giỡn trên giường một lúc, thì đồng hồ báo thức của Lục Kiến Thành vang lên.

Anh bắt đầu mặc quần áo, đồng thời nói: “Tư Mặc, mau dậy thôi, ăn bữa sáng xong chúng ta sẽ xuất phát đi sân bay, bay đi tìm mẹ nào.”

Tiểu Tư Mặc lập tức vỗ tay hào hừng: “Được ạ, được ạ, cha sẽ đi tìm mẹ, cha sẽ đoàn tụ với chúng con.”

Ăn xong bữa sáng, hai cha con ra sân bay.

Trước khi lên máy bay, Tiểu Tư Mặc lại đột nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Cha ơi, cha có thể cho con mượn điện thoại động một chút được không?”

‘Đương nhiên có thể, Tư Mặc muốn gọi điện thoại cho mẹ sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Không phải ạ, con nhờ chú Chu đưa con về nước, bây giờ con phải cùng cha đi tìm mẹ, nên nói cho chú Chu biết để chú ấy khỏi lo lắng.”

“Được.”

Sau khi điện thoại gọi đi, Chu Tiễn Nam rất bất ngờ.

Năm năm nay, mối liên hệ giữa anh và Lục Kiến Thành là con số không.

Mà bây giờ, Lục Kiến Thành lại đột nhiên gọi điện thoại cho anh ấy.

“Alo…” Chu Tiễn Nam bắt máy, hờ hững nói.

Bên kia, lại là giọng nói của Tiểu Tư Mặc vang lên: “Chú Chu, là cháu, Tư Mặc.”

“Chú Chu, chú có biết không? Cháu đã tìm được cha rồi, cháu xin lỗi, Tư Mặc đã giấu chú, cháu luôn muốn về nước là muốn tìm cha.”

“Bây giờ cháu đang ở cùng cha, chú Chu chú đừng lo nhé.”

Trong chốc lát, trong lòng cảm xúc phức tạp, Chu Tiễn Nam nghiêm túc dặn dò: “Được rồi, Tư Mặc nhất định phải ngoan và nghe lời, sau này có việc thì có thể gọi cho chú Chu bất cứ lúc nào.”

“Ừm, chú Chu cảm ơn chú, bây giờ cháu phải đưa cha đi tìm mẹ.”

“Được, chú ý an toàn nhé.”

Cúp điện thoại, trong lòng Chu Tiễn Nam gần như ào ào vũ bão.

Năm đó, Khuê Khuê bị tai nạn giao thông, anh ấy đã cứu Khuê Khuê ra từ trong vụ tai nạn đó.

Khuê Khuê cho rằng Lục Kiến Thành vứt bỏ cô ấy và con, cho nên cô đã đề nghị anh ấy giúp cô giả chết rời đi.