Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1133




Chương 1133

Nghĩ đến những ngày đau đớn khó khăn trước đây, nhất là khi anh ở trong phòng phẫu thuật và phòng chăm sóc đặc biệt, bà gần như rửa mặt bằng nước mắt.

May mắn thay, bây giờ, tất cả đã trở thành quá khứ.

Con trai bà rất mạnh mẽ và đã vượt qua tất cả.

Quên đi quá khứ.

Mà giờ phút này, cũng đủ làm cho tất cả mọi người tràn ngập vui sướng.

Có thể là quá hạnh phúc, Vân Thư lại khóc lên.

Lục Kiến Thành lập tức đưa tay lau nước mắt trên mặt bà, đồng thời áy náy nói: “Con xin lỗi mẹ, khoảng thời gian này làm mẹ bận tâm nhiều rồi, vì con, mẹ giống như một đêm đã già đi rất nhiều.”

“Là con làm con trai không tốt, không chỉ không hiếu thuận mẹ, trái lại làm cho mẹ vì con mà vất vả nhiều như vậy.”

Vân Thư vừa lắc đầu, vừa vui mừng mở miệng: “Làm mẹ, tâm nguyện của mẹ rất đơn giản, chính là hy vọng con mình bình an khỏe mạnh, không có gì vất vả hay không vất vả cả, bởi vì có con, mẹ mới có cơ hội được àm mẹ.”

“Con đi vạn dặm mẹ lo lâu, tất cả các bà mẹ đều như vậy, một lòng một dạ vì con cái, mẹ cũng không ngoại lệ.”

Vân Thư nói xong, lại có chút đa sầu đa cảm.

Lúc này, Lục Minh Bác đúng lúc ôm lấy bả vai bà, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Nếu biết mình đã làm cho mẹ lo lắng, sau này nhất định phải tự bảo vệ mình, đừng để bà ấy vì con mà hao tâm tổn trí, thân thể của bà ấy đã không còn trẻ nữa, không chịu nổi sự giày vò của con.”

“Con biết.”

Lần này, Lục Kiến Thành hiếm khi không phản bác, ngược lại đồng ý rất thoải mái.

“Bình phục là tốt rồi, mấy năm nay mẹ con vì chăm sóc con, không có một giấc ngủ ngon, ăn một bữa cơm ngon nào, bây giờ con thật vất vả lắm mới tỉnh lại, cha dìu mẹ con trở về nghỉ ngơi một chút.”

“Hơn nữa…” Ánh mắt Lục Minh Bác dừng ở trên người “Nam Khuê” bên cạnh, tiếp tục nói: “Cô và Kiến Thành chắc là có rất nhiều chuyện muốn nói.”

“Cha mẹ, vậy thì hai người nhớ chú ý an toàn!” Ở bên cạnh, “Nam Khuê” lập tức cười nhìn Lục Minh Bác và Vân Thư.

Đồng thời rất hiểu ý đưa bọn họ ra ngoài cửa phòng bệnh.

Lại trở lại phòng bệnh, “Nam Khuê” nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ánh mắt rơi xuống giường bệnh của Lục Kiến Thành, cô ta lập tức vui vẻ chạy tới, đồng thời cực kỳ vui vẻ mở miệng: “Kiến Thành, cuối cùng anh cũng đã bình phục!”

“Anh có biết mấy ngày nay em lo lắng thế nào không? Xin lỗi, tất cả đều lỗi cho em, em không nên bỏ lại anh một mình, bây giờ anh cũng đã khôi phục rồi, chúng tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm lẫn nhau lần nào nữa, chúng tôi trân trọng lẫn nhau, sống hạnh phúc.”

“Chờ anh vừa xuất viện, chúng ta sẽ đi lấy chứng nhận được không? Em nóng lòng muốn được làm vợ của anh, em không muốn bỏ lỡ nó một ngày nào nữa.”

“Nam Khuê” nói xong, thâm tình chân thành nhìn Lục Kiến Thành.

Đồng thời, cô ta nghiêng người qua, muốn ôm lấy Lục Kiến Thành, hạnh phúc nép mình vào trong lòng anh.