Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1125




Chương 1125

Cách một ô cửa kính, mặc dù cô đứng ở bên ngoài như cô vẫn có thể cảm thấy được sự nồng nhiệt ở bên trong căn phòng.

Cảnh tượng trước mắt, làm sao cô có thể bước vào, làm sao cô có thể làm phiền đây?

Cô từ từ thu lại bàn tay đang nắm lấy khóa cửa.

Nam Khuê lập tức quay người lại, không dám nhìn vào bên trong nữa.

Trái tim cô, đau quá.

Cô dường như không thở nổi.

Cô không dám nhìn tiếp nữa, Nam Khuê ép chặt trái tim, điên cuồng chạy khỏi nơi đó.

Đến phòng vệ sinh, cô liên tục tạt nước lạnh vào người, đến khi cả khuôn mặt và trái tim cô đều trở nên lạnh giá.

Cô mới ép buộc bản thân phải bình tĩnh suy nghĩ.

Bình tĩnh, cô phải bình tĩnh.

Trong thời gian này, hai người đã phát sinh rất nhiều hiểu lầm rồi.

Thế nên cô không muốn chỉ dựa vào cảnh tượng đó mà đi kết luận mọi chuyện.

Hơn nữa, cho dù có tận mắt nhìn thấy thì đó cũng không nhất định là thật.

Thế nên, cô phải đích thân đi hỏi.

Nam Khuê quay người lại, lập tức chuẩn bị đi về phía phòng bệnh.

Lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, dì giúp việc nói em bé không biết bị làm sao mà đột nhiên khóc lớn, có dỗ dành thế nào cũng không chịu nín.

Hơn nữa da của cục cưng bị chuyển vàng, toàn thân bắt đầu co rút, thậm chí còn có dấu hiệu co giật nữa, dì giúp việc nghi ngờ là đã bị bệnh vàng da nghiêm trọng rồi.

Phải lập tức đưa đến bệnh viện cứu chữa.

Nam Khuê nghe xong thì bị dọa cho mất hết hồn vía.

Trong lòng lại càng căng thẳng và sợ hãi hơn.

Sau khi cúp máy, cô lập tức chạy ra ngoài, lúc này, Chu Tiễn Nam gọi điện đến: “Khuê Khuê, em đang ở đâu? Dì giúp việc vừa mới gọi điện đến nói tình hình của em bé không tốt, chúng ta phải lập tức đưa đến bệnh viện.”

“Tôi cũng đã nhận được điện thoại của dì ấy rồi, anh đến bãi đỗ xe chờ tôi, tôi đến đó ngay đây.”

Nói xong, Nam Khuê không nghĩ được gì nữa, cô điên cuồng chạy về phía bãi đỗ xe.

Bởi vì chạy quá nhanh nên lúc lên xe cô vẫn còn đang thở hổn hển.

Chu Tiễn Nam vội vàng an ủi: “Khuê Khuê, em đừng lo lắng quá, tôi đã bảo chị tôi lái xe đưa em bé đến một bệnh viện tư nhân ở gần đó nhất rồi, đến đó sẽ chữa trị được thôi, bây giờ chúng ta lái xe đến đó luôn, mười phút là đến nơi.”

“Được.”

Trong vòng mười phút, Chu Tiễn Nam đã phóng xe đến bệnh viện.

Xuống xe, Nam Khuê liền lập tức điên cuồng xông vào bên trong.

Là một người mẹ, vừa nhìn thấy các con cô lập tức không kiềm được mà rơi nước mắt.