Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 51: Chúng ta không phải đã làm rồi sao?




Tần Dĩ Duyệt thay quần áo ngủ cho Tiểu Bảo, đem nhóc nhét vào trên giường của cô.

Tiểu Bảo có chút mệt mỏi mà nhìn cô, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tần Dĩ Duyệt nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc hôn một cái, đứng dậy xuống lầu.

Lạc Minh Mị nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Tiểu Bảo ngủ rồi?"

"Vâng." Tần Dĩ Duyệt ngồi vào bên cạnh Lạc Minh Mị, cùng bà ở một chỗ xem phim về gia đình luân lý." Chuyện của baba có thể xoay chuyển được, mẹ đừng lo lắng."

"Mẹ không lo lắng về ông ấy. Mẹ lo con hơn."

"Lo lắng con cái gì?" Tần Dĩ Duyệt mặt mũi tràn đầy khó hiểu.

"Con cùng Kiều Yến vừa kết hôn, luôn gây phiền toái cũng không tốt. Mặt khác, hai đứa kết hôn lâu như vậy, con đi qua nhà chính của Hạ gia được mấy lần? Làm chuyện mà một người con dâu nên làm, con trong lòng phải biết. Ai da. Mẹ trước đây cũng là quá nuông chiều con rồi, loại chuyện vụn vặt đều không cho con học, hiện tại tốt rồi. Sau khi kết hôn cùng khi không kết hôn không chẳng khác gì nhau."

Tần Dĩ Duyệt đầu đầy hắc tuyến."Kiều Yến không đề cập tới, con chỗ nào không biết xấu hổ mà nói ra. Chẳng lẽ con trực tiếp hỏi, "Cái kia, chúng ta khi nào đi đến nhà của anh ăn một bữa cơm?" sẽ bị đánh chết đó mẹ à?"

"Mẹ đây đánh con chết trước!" Lạc Minh Mị tức giận mà liếc cô một cái."Ngoại trừ cùng người Hạ gia tạo quan hệ tốt bên ngoài. Còn chuyện sinh con đẻ cái nữa. Loại tình huống của Tiểu Bảo, ít nhất hai ba năm sẽ không nghĩ đến chuyện có con, có thể còn lâu hơn nữa. Đến lúc đó, con là ngoài tuổi sản phụ rồi."

"Mẹ. Con xin mẹ đó, mẹ có thể đừng lo lắng nhọc lòng như thế không? Con vừa mới kết hôn không bao lâu, có thể không sinh con hay sao?"

"Con nếu sẽ nhớ việc này, mẹ mới lười lo lắng giúp con."

"Mẹ vẫn là giống như trước đi, cùng baba không có việc gì thì đi chơi đi."

"Lắm điều, tự con nghĩ kĩ đi, ngày nào đó không cẩn thận bị đá ra rồi, đừng nói là mẹ không có nhắc nhở con đó."

"Đã biết. Con bị bọn họ đạp ra rồi, sẽ liền mang mẹ ở trên đường phố ăn xin."

Lạc Minh Mị chẳng muốn tiếp tục đáp lại cô, đi lên lầu nghỉ ngơi.

Tần Dĩ Duyệt chán đến chết mà xem TV một lát, bỗng nhiên phát hiện gần đây cuộc sống gia đình của cô trôi qua tạm ổn thật sự là có chút khép kín.

Từ sau khi kết hôn, ngoại trừ bệnh viện sẽ là ở nhà, ngay cả phố cũng không có đi dạo qua.

Loại cuộc sống này thật sự là quá bóp méo.

Tần Dĩ Duyệt lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Dương Nhã Vi, lại nhìn thấy được tin nhắn của Hạ Kiều Yến.

Hạ Kiều Yến: Tiểu Bảo có khỏe không?

Tần Dĩ Duyệt nhìn xuống thời gian gửi, là 10 phút trước.

Vì vậy trả lời: "Khá tốt, bây giờ thằng bé đang nghỉ trưa."

Tần Dĩ Duyệt vừa đem tin nhắn gửi đi, Hạ Kiều Yến đã gọi điện thoại tới.

Tần Dĩ Duyệt vội tiếp nhận cuộc gọi, "A lô."

"Em có muốn xuống dưới lầu không? Anh ở dưới lầu."

"Như thế có được không? Tiểu Bảo tỉnh dậy tìm không thấy người, sẽ tức giận chứ?"

"Nó không có yết ớt như vậy, xuống đây đi."

"Được."

Tần Dĩ Duyệt lấy chỗ giá áo trước cửa một cái áo khoác, sau đó mặc lên mình rồi mới đi xuống lầu.

Vừa đến dưới lầu, đã thấy Hạ Kiều Yến dựa vào cửa xe, không biết đang nhìn cái gì đó.

Trong khu nhà, các bác gái hoặc mấy cô gái trẻ cuối tuần không có đi làm đều đang nhìn anh.

Hạ Kiều Yến ngay lúc Tần Dĩ Duyệt đi ra khỏi cửa, đã mở ra cửa ghế phó lái rồi.

Tần Dĩ Duyệt ở trước mắt bao người, ngồi xuống.

Xe rất nhanh tựu chạy nhanh ra khu nhà ở, chạy đến một con đường trung tâm trong công viên gần nhà Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt không biết Hạ Kiều Yến đây là có chuyện gì, mắt mang sự khó hiểu mà nhìn anh.

Hạ Kiều Yến tay phất hướng có cảm giác, cũng không lên tiếng.

Tần Dĩ Duyệt đợi trong chốc lát, cảm thấy định lực của mình không có tác động được Hạ Kiều Yến.

Vì vậy quyết đoán mở miệng trước, "Thổ hào, chuyện gì đã xảy ra vậy? Bạn gái trước của anh đến tận cửa rồi, nên anh muốn ly hôn với em sao? Ly hôn thì có thể, nhưng mà 200 triệu em không có ý định trả về đâu đấy."

Hạ Kiều Yến bó tay rồi, "Trong mắt em, anh không quan trọng bằng 200 triệu sao? Có anh, em sẽ có càng nhiều tiền hơn đó."

"Đây không phải là giới hạn thấp nhất sao? Không có anh, em có 200 triệu cảm giác cũng rất tốt đẹp đấy."

Hạ Kiều Yến trực tiếp hừ một tiếng, chẳng muốn đáp lại cô.

Tần Dĩ Duyệt bị mẹ cô hừ thành thói quen, cũng lơ đễnh, nhìn cảnh hồ nước bên ngoài cửa sổ xe.

Bên hồ nước còn có tuyết đọng, mặt hồ lá sen khô héo tiêu điều, ở trong ngày mùa đông lộ ra cảm giác ảm đạm không ánh sáng.

Tần Dĩ Duyệt phát hiện mình xem một hồ nước không có gì, cũng rất nồng nhiệt đấy, lập tức cảm thấy cuộc sống của mình tốt đến thê lương.

Cô đây là không có tinh thần theo đuổi.

Hạ Kiều Yến dùng ánh mắt còn lại nhìn Tần Dĩ Duyệt, phát hiện nửa mặt cô vô cùng xinh đẹp.

Nhất là ánh mắt của cô.

Trắng đen phân rõ, trong suốt cùng linh động, còn mang theo cảm giác giống như một đứa trẻ vô tội.

Tần Dĩ Duyệt phát hiện được Hạ Kiều Yến nhìn mình, liếc anh một cái

"Nhìn một lần thu 100 triệu, đưa em."

"Em đùa giỡn như vậy, người nhà em có biết không?"

"Biết rõ đó. Em chính là bị bọn họ dạy dỗ ra thế này mà, khục khục." Tần Dĩ Duyệt thu hồi nụ cười tươi rói, "Ưmmm, thổ hào, cám ơn anh đã sai người hỗ trợ xử lý chuyện của bố em."

"Em đã là vợ anh rồi, để cho người khác khi dễ bố vợ của anh, mặt mũi anh đặt chỗ nào đây?"

"Em thì cũng cho là như vậy đấy, cho nên em sẽ cảm ơn trên miệng mà thôi."

Hạ Kiều Yến: "..."

Tần Dĩ Duyệt nhìn biểu cảm im lặng của anh, nhịn không được cười lên ha hả, "Đi thôi. Đêm nay em xuống bếp, khao đại công thần một phát, ngay cả mẹ của em cũng đã nhiều năm không ăn đến đồ ăn em làm rồi."

"Vì vậy, anh nên cảm thấy rất cảm động."

"Hoàn toàn đúng."

Hạ Kiều Yến tay trực tiếp xoa xoa đầu cô, không muốn cùng cô gái nhỏ này nói chuyện nữa.

Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nói: "Thổ hào, nói mục đích hôm nay của anh đi. Không phải đột nhiên cảm thấy em vừa xinh đẹp lại còn đáng yêu, quyết định tính toán từ diễn thành thật sao?"

"Chúng ta không phải đã làm rồi sao." Hạ Kiều Yến giọng chậm rãi nói ra từng chữ trong câu.

Tần Dĩ Duyệt hung hăng nuốt một phát, rất muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Vậy anh tới đây làm gì?"

"Nhìn thử em có mang theo con của anh chạy đi không."

"Anh quá lo lắng, lá gan của em không có to đến trình độ này."

Hạ Kiều Yến mắt nhìn đồng hồ, "Đi mua đồ ăn đi."

"Không đi!"

"Lời nói của em vài phút trước bay mất rồi à?"

Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt thành thật nói: "Đi siêu thị với anh, sẽ bị vây xem như con khỉ đấy."

"Nói như em có quyền để nói không vậy." Hạ Kiều Yến trực tiếp khởi động xe, dừng ở bãi đỗ xe của siêu thị cỡ lớn gần đó.

Tần Dĩ Duyệt không ôm hi vọng nói: "Thổ hào, anh ở trong xe chờ. Cái loại mua thức ăn vụn vặt này không có cần có kỹ thuật, để cho em tuỳ tiện một chút là sẽ làm xong ngay thôi."

Câu trả lời của Hạ Kiều Yến  là xuống xe, đi vòng qua bên kia xe chỗ Tần Dĩ Duyệt, mở cửa xe cho cô.

Tần Dĩ Duyệt rất biết nghe lời mà đi xuống xe.

Quả nhiên, như Tần Dĩ Duyệt dự đoán.

Cô cùng Hạ Kiều Yến vừa xuất hiện ở trong siêu thị, sẽ liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đương nhiên, những ánh mắt kia cơ bản đều chỉ dừng lại ở trên người của Hạ Kiều Yến.

Ngẫu nhiên cũng có vài ánh mắt rơi xuống trên người cô, nhưng không đến một giây đồng hồ lại dời đi.

Đoán chừng những em gái trẻ tuổi trong mấy nhóm người đó sẽ thầm nghĩ: "Một người đàn ông đẹp trai như thế mà lại ném vào người phụ nữ ở cùng một chỗ, quá lãng phí tài nguyên rồi. Bên cạnh anh ấy đứng đấy nếu là tôi thì tốt rồi."