Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 47: Tần Thu Dương gặp chuyện




"Tôi bây giờ có thể đi đến vị trí này, may mắn mà có anh cùng thầy Hoàng dẫn dắt." Tần Dĩ Duyệt nói xong, trừng mắt nhìn."Chúng ta cứ lạnh nhạt mà giúp nhau lấy lòng như vậy sao? Nói một chút về thu hoạch của anh khi ra nước ngoài nào."

"Thu hoạch đúng là có không ít, cùng chuyên gia kỹ thuật hàng đầu ở một chỗ nghiên cứu thảo luận, hiệu suất đề cao không ít. Làm sao ứng đối với người có trị số tỉnh táo thấp, cũng có ý tưởng mới. Trước mắt tại Tần thành bệnh viện nhân dân số một cũng đã bắt đầu làm thí nghiệm lâm sàng."

Tần Dĩ Duyệt gật đầu. Người có trị số tỉnh táo phạm vi từ 3 đến 15.

Tình huống bình thường là 15, 3 thì có nghĩa người bệnh vĩnh viễn sẽ không tỉnh.

Con số này là trị số mà rất nhiều bác sĩ cùng chuyên gia muốn đột phá nó.

Giới Y học giới không chỉ một lần muốn tìm tòi nghiên cứu trị số tỉnh táo là 3 đến 5, ứng đối làm sao trọng đoạn trị số nguy hiểm như thế này. Nhưng luôn không có được cách giải quyết.

"Cường độ của việc này triển khai có lớn không?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.

"Trước mắt mà nói coi như có thể. Bệnh Viện Số 1 quy mô, phương tiện, tố chất bác sĩ cũng không tệ, kinh phí cũng có đủ, có thể kiên trì ba đến năm năm có lẽ không có vấn đề."

"Nếu như vậy, anh đi Bệnh Viên Số 1 không phải rất tốt sao? Người như anh đến chỗ nào cũng được trọng dụng đấy, ở bệnh viện Nhã Đức thật sự là có chút mai một tài năng của anh đó."

"Lời này để cho lãnh đạo bệnh viện nghe được, không phải không thể để lại cho cô cuốn sổ nhỏ đâu đấy." Lâm Chất khẽ nói, từ cặp làm việc ở bên trong cầm hai quyển ghi chép."Đây là hai cuốn ghi chép tôi đã làm. Cô lấy về xem đi."

"Cảm ơn." Tần Dĩ Duyệt nhận lấy hai quyển ghi chép, hỏi: "Anh nghĩ rằng một người không muốn nói chuyện, cảm xúc phập phồng không ổn định. Có quan hệ đến đại não không?"

"Cái này phải biết tình huống cụ thể, rồi sau đó phân tích ra. Ví dụ như người đó đã từng gặp phải cái gì. Tuổi của người đó, khả năng chịu đựng của tâm lý, trí lực cùng cơ thể trình độ phát triển như thế nào, hoàn cảnh gia đình như thế nào vân vân, một loạt nhân tố đều phải suy xét cẩn thận."

"Là tôi quá lỗ mãng rồi."

"Nói chung, không có chướng ngại với chức năng ngôn ngữ. Hơn phân nửa sẽ là nguyên nhân về tâm lý, loại người bệnh này chỉ có thể quan tâm họ nhiều hơn. Từ từ dẫn dắt, hơn nữa dùng thuốc, trị liệu thích hợp. Có ít người có thể tốt lên, có người không tốt lên. Còn phải xem ý trời."

"Anh nói giống như chưa nói vậy."

"Sự thật là như vậy, không có biện pháp." Lâm Chất nhún nhún vai, "Đi ra ngoài làm việc đi, đừng làm cho  Hoàng chủ nhiệm nguyền rủa tôi."

Tần Dĩ Duyệt cầm lấy sổ ghi chép đi ra ngoài.

Cô biết rõ tình huống của Tiểu Bảo không có dễ dàng chuyển biến được, dùng trình độ quan tâm của Hạ Kiều Yến đối với Tiểu Bảo, anh có thể mời đến bác sĩ cùng chuyên gia tất nhiên là người nổi bật trong ngành rồi.

Những người có chuyên môn nghiên cứu đó đều không một ai có thể cho bệnh tình của Tiểu Bảo một phương án trị liệu hữu hiệu, một người bình thường tâm lý may mắn nước đến chân mới nhảy như cô lại muốn giải quyết vấn đề này.

Cô có bao nhiêu chân thực đây?

Tần Dĩ Duyệt có chút tự giễu mà nghĩ, cảm thấy vẫn là gọi điện thoại cho mẹ cô hỏi một chút.

Có đôi khi, quá cẩn thận từng li từng tí ngược lại sẽ tăng thêm áp lực cho trẻ con, dứt khoát học như mẹ cô tùy tiện tương đối tốt.

Ít nhất cô được mẹ nuôi nhiều năm như vậy, tâm lý còn rất khỏe mạnh.

Điện thoại vừa vang lên một tiếng, Lạc Minh Mị đã nhận điện thoại, "Tần Dĩ Duyệt, giờ làm việc tám chuyện thích hợp sao?"

"Mẹ, giọng mẹ làm sao vậy?" Tần Dĩ Duyệt phát hiện giọng mẹ cô có dày đặc tiếng mũi.

"Cảm mạo rồi, đau đầu muốn chết. Có chuyện nói mau, có rắm mau thả. Không có việc gì đừng đến phiền mẹ!" Lạc Minh Mị tức giận nói.

"Được, con nói ngắn gọn. Lúc con còn bé mẹ đối xử với con như thế nào nhỉ?"

"Có con rể làm chỗ dựa rồi, muốn cùng mẹ quay lại thanh toán sao?"

Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, "Mẹ xem phim cung đấu nhiều rồi. Con không phải sẽ cùng Tiểu Bảo ở chung sao? Thỉnh giáo một chút kinh nghiệm của mẹ thôi mà."

"Kinh nghiệm của mẹ cũng không có tác dụng. Con khi còn bé và tình huống của Tiểu Bảo không giống nhau, có thể cho ý kiến là thằng bé so với tưởng tượng của con thông minh hơn nhiều, nó có thể cảm nhận được ai yêu nó, ai chỉ là đối xử mặt ngoài với nó. Những thứ khác tự con cân nhắc."

Lạc Minh Mị nói xong, trực tiếp tắt điện thoại.

Tần Dĩ Duyệt nghe âm thanh bề bộn bên đầu bên kia của điện thoại, trực tiếp bó tay.

Mẹ thật đúng là trước sau như một ngang ngược càn rỡ.

Xem ra đêm nay phải trở về một chuyến rồi.

**

Sau khi tan việc, Tần Dĩ Duyệt gửi tin nhắn cho Hạ Kiều Yến, nói  cô buổi tối quay về nhà bố mẹ ăn cơm, sau đó liền trực tiếp lái xe về nhà.

Ở siêu thị gần nhà mua đồ ăn mà baba và mẹ cô thích ăn, sau đó đi lên lầu.

Mở cửa, phát hiện bảy giờ tối trong nhà lại không có ngọn đèn nào.

Tần Dĩ Duyệt một bên ở cửa trước cửa đổi giày, một bên la lớn: "Baba, mẹ, hai người có ở nhà không?"

Thật lâu, trên lầu mới truyền đến giọng khàn khàn của Lạc Minh Mị.

"Ranh con này, con trở về đây làm gì?"

"Còn không phải vì con lo lắng cho mẹ soa." Tần Dĩ Duyệt mang theo hai túi đồ lớn đi vào phòng bếp.

Lạc Minh Mị chậm rãi xuống lầu.

Tần Dĩ Duyệt xoay người, nhìn thấy trên mặt Lạc Minh Mị dấu vết mỏi không thể nào che hết, "Mẹ, không phải mẹ bị cảm mạo sao? Sắc mặt khó coi như vậy."

"Con cảm thấy cảm mạo mặt mũi có thể đẹp mắt được à?"

"Được, không cùng bệnh nhân tranh luận. Mẹ muốn ăn cái gì, hôm nay Tần Đại xuống dưới bếp nấu ăn, tùy mẹ gọi món ăn."

"Tùy tiện làm đi. Mẹ không có gì khẩu vị."

"Được. Vậy mẹ lại đi lên nằm một chút đi, con làm xong sẽ gọi mẹ."

Lạc Minh Mị lên tiếng, lê dép trong phòng, đá lẹp xẹp lẹp xẹp đi lên lầu.

Tần Dĩ Duyệt nghĩ đến biểu hiện và phản ứng hôm nay của Lạc Minh Mị, cảm giác như mẹ khi vừa nhìn thấy cô, hình như không thích cô đúng lúc này đi về nhà.

Trước đây lúc mẹ bị cảm, sẽ làm mấy chuyện giày vò cô, nhưng chưa bao giờ có ghét bỏ như vậy.

Tần Dĩ Duyệt rửa nồi vo gạo, đem cơm nấu xong, tìm hộp thuốc lấy ra.

"Mẹ, mẹ thử đo nhiệt độ cơ thể xem sao. Nếu phát sốt rồi, chúng ta cùng đi bệnh viện xem thử."

Lạc Minh Mị không có gì tinh thần mà để cho Tần Dĩ Duyệt loay hoay.

Tần Dĩ Duyệt đem nhiệt kế đặt dưới nách Lạc Minh Mị, sau đó xuống lầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Cô nấu bốn đồ món ăn cùng một tô canh, đều là loại đồ ăn tốt cho tiêu hóa.

Đồ ăn bày trên bàn rồi, cũng không thấy Tần Thu Dương về nhà.

Tần Dĩ Duyệt nhíu nhíu mày, nhìn về phía Lạc Minh Mị như trước không có gì tinh thần, "Lạc Minh Mị phu nhân, tranh thủ thời gian nói thật đi, trong nhà xảy ra chuyện gì."

"Không có việc gì."

"Không có việc gì cái rắm! Mẹ còn như vậy, con muốn công khai xử lý tội lỗi của mẹ. Sinh con gái là để chơi đùa phải không? Có chuyện gạt con cảm thấy đặc biệt đã ghiền sao ạ?"

"Đúng rồi, rất là nghiện đấy." Lạc Minh Mị nghiêng đầu liếc cô, chậm rãi nói.

"Cho mẹ mười giây đồng hồ nói thật, bằng không thì đừng trách con." Tần Dĩ Duyệt nói xong, thò tay đem thức ăn trên bàn toàn bộ đặt trước mặt cô rồi, một chút cũng không để cho Lạc Minh Mị.

Lạc Minh Mị để đũa xuống, "Được, nói thì nói vậy."

Tần Dĩ Duyệt trầm mặc mà nghe.

"Baba của con năm trước thiết kế tầng trên của tòa nhà, ngày dừng xây cái nhà đó cũng trong ngày đó xụp một nửa, chết bị thương mười mấy người. Hiện tại người nhà bên đó gây sự, liên lụy đến baba con."

"Baba là kỹ sư thiết kế, chuyện thi công các thứ làm sao có thể liên lụy đến ông ấy được?"

"Chúng ta cũng nghi ngờ như vậy, tư pháp cũng đã tham dự. Xác định phương diện thi công dùng tài liệu không có vấn đề gì, các chuyên gia xem qua bản vẽ, nói là baba của con bản thiết kế có vấn đề, bức tường chịu lực xếp đặt thiết kế không hợp lý. Hiện tại chỗ bị xập đúng lúc là chỗ có vấn đề ở trên bản vẽ."

____________________