Cô Vợ 18 Của Tống Tổng Nên Tránh Xa

Chương 32: Cặp đôi vô tội




Trong căn phòng lớn được chủ đạo bởi hai màu tối “ đen và xám”, hắn vừa tắm xong, chỉ mặc chiếc quần thun vào, sau đó thì mệt mỏi ngã lưng xuống giường tay cố với lấy hình cô xem qua nhiều lần cũng không chán.

- Chỉ còn một chút nữa thôi, anh sẽ đi đến chỗ em đứng. - lời hắn nói rất dịu dàng, nói xong còn dùng đôi môi yêu thương đặt vào tấm hình một nụ hôn nhẹ, nhẹ đến mức gió cũng đã mang đến chỗ cô.

Cô bây giờ đã ngã lưng xuống giường trên mặt hiện lên vài tia mỏi mệt, hôm nay Lệ Y và bà Lăng bắt cô đi mua rất nhiều thứ quà tặng cho nhà hắn, rồi trang sức, trang phục, bánh kem, nhẫn cưới, hoa,...

Có vô số danh sách mà bà Giang Xuân Đình đích thân lập ra cho cô, bà Lăng cho rằng mối quan hệ giữa bà và Lăng Phong bất hòa một phần là do Hoa Thu nên không bao giờ coi trọng cô ấy như trước

Ngay cả việc chọn đồ cưới cũng nhờ một người khác đi chung, hôm nay, cô cũng không thoát đã bị bắt đi uống thử tất cả các loại rượu tuyệt hảo nhất thế giới, cô còn bị bắt nếm qua 50 loại bánh ngọt trên khắp thế giới.

Chẳng dừng ở đó, cô còn phải thử qua 100 mấy đôi giày các kiểu khác nhau và chọn ra đôi giày phù hợp nhất, chưa kể ngay cả việc cô phải đeo cả 100 chiếc nhẫn để xem cái nào đẹp và đắt tiền hơn.

Cô còn phải thử qua tất cả màu sơn móng tay, hình vẽ móng tay. Tất cả chỉ vỏn vẹn có một tuần, bây giờ cô vẫn còn nhớ và cảm thấy vô cùng xấu hổ

“ - Chúng con đồng ý kết hôn. - hắn nắm tay cô rất chặt, thoáng qua họ đã nói ra một câu thực lòng và đồng thanh

- Sao? - mọi người nghe cô và hắn nói thì ngay tức khắc buổi tiệc sinh nhật của phu nhân đã dời sang năm sau, chuyến đi chơi cũng bị hoãn lại. Và thời khắc địa ngục đã tới “

Hắn dường như không tốt hơn cô là mấy, hằng ngày phải cùng phu nhân đi chọn giày da các kiểu khác nhau,... Còn nước hoa, dùng loại hương đậm hay hương nhạt, ví tiền cũng đổi thành ba màu nâu đất, nâu vàng, đen xám vì vậy nên thường phải phù hợp phong thuỷ, thiên thời địa lợi.

Hắn còn bị bắt mỗi ngày phải ăn canh nhân sâm bồi bổ tinh lực, bồi dưỡng sức khỏe cho chuyện ấy. Sau đó phải ăn món dành cho tiệc chọn ra 30 món chính, và các loại nước uống dành riêng cho người cao tuổi và phụ nữ.

Chưa kể hắn còn thử qua cả trăm bộ vét, caravat các kiểu màu sắc. Hắn còn phải nếm qua ba loại rượu nguyên chất dành cho cô dâu, chú rể. Sau đó còn đi chọn nhẫn cho cô dâu, tiếp theo là đồ cho phòng tân hôn, đèn ngủ, ga giường, rèm, chăn, tủ quần áo... Rất nhiều, rất nhiều...

Đàm cưới một lần thôi, chúng tôi đã mệt lắm rồi

Nằm trên giường cô xoay người qua lại mấy lần và quyết định gọi cho hắn, tiếng chuông điện thoại reo lên hắn bên kia chợt vui mừng bấm nút nhận cuộc gọi

- Alo, bà xã có phải nhớ anh không?

- Phải, anh vợ rất nhớ cậu. - tiếng của Lăng Phong như phá tan cả khung trời hạnh phúc của hắn, hắn trầm mặc

- Sao im lặng vậy. - anh vẫn chưa dừng sự kiện chọc ghẹo này, lại thấy hắn im lặng cho nên làm tới

- Cậu phá đủ rồi đấy, anh vợ. - hắn tức giận với trò chọc ghẹo của bạn học cũ, lạnh lùng nói chuyện với anh cũng có khí lạnh

Cô bên này cười khúc khích, khi nãy định “ alo “ thì nhanh chóng đã bị anh trai yêu dấu giật lấy điên cuồng chọc ghẹo hắn.

- Nghiêm, đừng giận chỉ là đùa vui thôi mà. - cô nghe thấy giọng nói tức giận của hắn, gương mặt lập tức hồng hào vì nhịn cười quá lâu, cố gắng xoa dịu cơn giận trong hắn đang ngấm ngầm phun trào

- Em còn hùa theo cậu ta sao? - giọng nói mỗi lúc lại giận thêm, hắn bắt máy nhanh như thế là để nghe cô cười vì chọc giận được hắn hay sao?

- không có. - cô chợt lúng túng

- Tối nay anh sẽ trừng phạt em thõa đáng. - hắn giận dỗi cúp máy, lại là một trận cười điên cuồng khi nghe giọng nói nũng nịu ướt át của cô “ Em xin lỗi... “

Để xem hôm nay anh trừng phạt em thế nào, con vật nhỏ, anh đã quá nuông chiều em.

Biệt thự Tống gia

Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu rượu cùng chiếc quần tây đen, đang ngồi thư giãn trên sofa. Hôm nay tuyệt đối sẽ phải nghĩ ra một cách trừng trị cô thực thõa đáng, hắn bắt chéo chân, còn tay thì để lên sofa.

- Đại thiếu gia, gia đình thông gia tới rồi. - quản gia bước vào, cung kính

- Được rồi, giúp tôi gọi mọi người. - hắn cười nham hiểm một cái, xong thì dùng giọng nói không dịch chuyển để nói

Quản gia không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái rồi đi vào trong bếp.

Ông bà Lăng, Lăng Phong bước vào trước, anh đặt quà lên bàn trà rồi nhìn hắn cười

- Tôi rất nhớ cậu. - Lăng Phong chọc ghẹo

- Cảm ơn anh vợ, đã nghĩ đến người em rể này. - hắn trừng mắt nhỏ, cười khổ đáp

- A Nghiêm, ba mẹ con đâu rồi? - bà Lăng đảo mắt xung quanh, rồi hỏi

- Ba và... - hắn đang định mở miệng nói, thì một giọng nói ỏ ẹo của vị khách nhà nào đó

- Anh chị thông gia vừa đến, tôi là mẹ kế của A Nghiêm. - bà Maria mặc chiếc đầm ôm màu đỏ trang điểm quá độ đến mức mất tự nhiên, giả bộ thanh cao tao nhã bước xuống, chào hỏi lễ độ!

Để xem, khi họ biết tôi là mẹ kế của con trai bà thì có đồng ý hôn sự này không?

- Mẹ kế? - bà Lăng hơi nhíu mày

- Ấy, A Nghiêm con vẫn chưa nói gì cho thông gia biết sao? - bà Maria biết hắn sẽ không đành làm mất mặt bản thân trước mặt gia đình vợ, cho nên sẽ không mở miệng trách bà vì thế đã được voi đòi tiên.

- Thiệu Hoa. - ông Lăng thấy bóng dáng thấp thoáng của em gái, khẽ mở miệng gọi, giọng nói cưng chiều

- Anh trai, Xuân Đình. - bà Thiệu Hoa khẽ gọi, nghe câu nói quá sức tự nhiên kia khiến cho bà Maria hồ đồ đến ngây ngốc, họ quen biết sao?

- Thiệu Hoa, nói cho mình nghe. Người phụ nữ này có phải là tiện nhân năm xưa không, cậu nói thật đi. - bà Lăng nóng nảy hỏi phu nhân, nắm lấy tay phu nhân siết chặt

- Xuân Đình, chuyện cũ rồi. - phu nhân xoa dịu cơn giận trong lòng của bà Lăng, biết tính tình bà Xuân Đình rất nóng nên phu nhân mới giấu giếm sự trở lại của tiểu tam đến tận bây giờ

- Thứ đàn bà không biết cao thấp, còn tự nhận là mẹ kế của con rể tôi sao? - bà Lăng liếc mắt với bà Maria. Bà Maria xám mặt, không ngờ bà ta đã bị gậy ông đập lưng ông.

- Anh vợ, anh có khỏe không? Lâu quá không gặp, anh vừa về nước tôi lại không đến được. - ông Tống cảm thấy cần giải nguy, cho nên mở miệng chào hỏi

- Không dám trông mong cậu tới thăm. - ông Lăng hôm nay là đến vì con gái, nhưng lại thấy người phụ nữ nhân tình của ông Tống lại mang thân tới đây, tranh đoạt tước vị với phu nhân nên có chút bất tâm, bất ổn

- Anh vợ, tôi đã biết lỗi sai. Nếu anh vợ muốn la, muốn mắng xin cứ việc. - ông Tống nhận ra những cặp mắt căm phẫn hướng tới mình, tâm áy náy vô thiên

- Không dám. - ông Lăng không muốn đôi co, nhìn về hướng khác chẳng thèm bận tâm

-Ba, bác trai! Hôm nay là ngày vui, không nên cãi nhau, mất hòa khí gia đình. - Lăng Phong định đẩy việc hòa giải cho hắn, nhưng, lại cảm thấy hắn đang giả bộ không hay không biết, khoanh tay xem kịch vui.

Hoa Thu cũng Lăng Nhã vào sau, cô dìu cô ấy đi vào trong nhà trước ánh mắt chờ đợi, chào đón của mọi người. Cô cảm thấy, khí sát âm dương, cảnh nhà như mới vừa từ cõi âm tào lưu về.

- Chuyện gì xảy ra vậy? - Hoa Thu ghé tai nói nhỏ với cô, cô nhìn cô ấy lắc đầu

- Tiểu Nhã, Tiểu Thu vào trong đi. - phu nhân hào hứng chạy lại, dìu Hoa Thu vào trong, đỡ cô ấy ngồi xuống sofa ôn tồn

- Hoa Thu, sức khỏe thai nhi thế nào?

- Dạ, rất ổn ạ. - Hoa Thu vừa cười, vừa xoa bụng

À, ra là vì cái bụng bầu này cho nên mới cưới sớm như thế.

Bà Maria khinh thường liếc sang hắn, rồi lại liếc sang Hoa Thu vô tội. Bà ta bây giờ lại vênh váo mặt hơn, hất cằm tỏ rõ vẻ kiêu ngạo.

Con trai tôi thua con bà là thật, nhưng nó cũng không đến mức phải lên tàu rồi mới mua vé như con bà.

- Thì ra kết hôn sớm như vậy là vì cái bụng bầu, đã trông to ra rồi nếu mặc đồ cô dâu không chừng lại phải nới ra. - bà Maria chế giễu

- Hả, kết hôn sao? Phong, không phải em đã nói là khi nào sanh con xong, sau 1 năm mới kết hôn mà? - Hoa Thu giận dữ trừng mắt với Lăng Phong, anh chàng vô tội cùng cô nàng vô tội, họ bị trách oan.

- Anh đâu có nói gì đâu. - anh khó hiểu nghiên đầu, anh vô tội thực mà.