Ta cho nổ tung cung điện của Sở Oánh, bóp nát nội đan của nàng, còn hủy hoại mặt nàng.
Từ trên xuống dưới Tiên môn đều loạn hết rồi.
Ngoảnh đầu lại nhìn trung tâm đã được bảo vệ, lúc này ta mới có thời gian để ôm chặt bắp đùi Ma tôn.
Ta cùng Ma Tôn đại nhân đứng ở trên tường thành nhìn xuống những tu sĩ bất tử dày đặc bên dưới.
Ta lãnh đạo binh lính Ma tộc, chỉ đâu đánh đó!
"Lên cung thủ!"
"Hãy đến và gắn pháo!"
"Bên trái!"
“Con bà nó, bên phải còn chưa xong, nổ cho ta!”
Gió băng giá thổi qua, ta đã được trải nghiệm cảm giác cao cao tại thượng, uy vũ, khí phách.
Cả người bị áp bức giờ đã được xả hết.
Đại sư huynh vừa liếc mắt đã thấy được ta làm mưa làm gió, khuôn mặt xanh mét của hắn trầm xuống.
"Ngọc Thanh! Ngươi tàn sát sư muội, phản bội Tiên môn, hiện giờ còn muốn giúp ma giới đối phó đồng môn! Ngươi sao có thể xứng đáng với mấy trăm năm giảng dạy của sư tôn! ”
Ánh mắt ta sáng ngời, hùng dũng hiên ngang:
"Cái gì, ta lại làm nhiều chuyện tốt như vậy?!"
"Vậy thì ta cảm tạ ngươi, trước khi chết ta còn muốn phát huy công lao vĩ đại của mình!”
Sợ rằng hắn nghe không rõ, ta cố gắng hết sức để đáp lại thật to.
"Ngọc Thanh! Ngươi thực sự làm ta thất vọng! ”
Phía dưới đông nghẹt người, nhờ tiếng gầm của hắn, nếu không ta đã không tìm ra hắn ở đâu.
Ta chỉ vào khuôn mặt âm trầm nhất ở phía dưới rồi đến trước mặt Ma tôn nhảy nhót.
Ôm đùi Ma tôn, ta chỉ vào khuôn mặt to đen và kiêu ngạo nhảy dựng lên:
“Lão đại! Lên! Hắn là người bắt nạt ta nhiều nhất.”
“Ta đánh không lại, ngươi giúp ta đánh hắn!”
Ta rất tự tin còn đại sư huynh thì tức giận đến nỗi mặt đen rồi phun ra một ngụm máu.
Vẻ mặt Ma tôn sủng nịch, hắn như trấn an vỗ vỗ ta: "Được. ”
Chỉ thấy Ma tôn đại nhân anh tuấn, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong của ta từ tường thành nhảy xuống: Hạ cánh chính xác ngay trước mặt đại sư huynh.
Hắn phất tay áo, tuốt kiếm, giơ chân đá đại sư huynh một cái.
Đạp đại sư huynh ra ngoài mấy trăm thước.
Lăn nhanh hơn quả bóng phân của một con bọ hung.
Lão đại của ta rất yêu thương cấp dưới!
Ta rất xúc động nên vừa vung tay, năm sáu đại pháo của Ma tộc bay ra.
Ta đứng ở trên tường thành của Ma giới giết lung tung.
Trên người không dính nửa giọt máu nhưng lại dễ dàng bóp ch3t hơn phân nửa tu sĩ.
Tục ngữ có câu, nếu ôm đùi tốt thì hạnh phúc là tất yếu ~
Nhưng kỳ lạ thay, lão tiên tôn kia sao lại không ở đây?
Và ta chỉ ngủ vài trăm năm, sao có thể vừa tỉnh lại thì tu vi của những người này lại thụt lùi nhiều vậy được.
Giống như bị thiếu cái gì đó.
Linh tính mách bảo ta có điều gì đó không ổn, ta lo lắng rằng Tiên môn đang làm điều gì đó bí mật, vì vậy, ta nhanh chóng gọi lão đại quay trở về.
Các tu sĩ bên dưới bị đánh chạy tán loạn.
Còn lại căn bản không cần ta chỉ huy, các tiểu đệ sẽ tự mình dọn dẹp.
Vì vậy, ta rất nhẹ nhõm và được Ma tôn đón và bay về phía Tiên môn.
Tiên môn có thể không nghĩ đến đại nhân Thẩm Ngọc Thanh ta lại quay trở về!