Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 41: Buộc tội




" Vân Huyên, sao em lại đi lạc thế? ". Cô Lý bước đến ân cần hỏi Diệp Vân Huyên.

" Điều này phải có người hiểu rõ nhất chứ? ". Giọng cô lạnh lẽo, không mang một chút cảm xúc.

Đám người Kiều Mạn Dung đứng trong đám đông nghe thấy thì run cầm cập, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Họ luống cuống chẳng biết làm gì, chỉ còn cách thú nhận không chừng cô sẽ bỏ qua. Ngay lập tức, họ vượt qua đám đông chạy tới trước mặt cô.

Kiều Mạn Dung nắm chặt vạt áo, nước mắt giàn giụa nói :"Di Mặc tôi xin lỗi, Diệp Vân Huyên tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý, tôi chỉ muốn doạ cậu ấy một chút thôi. Tôi thực sự xin lỗi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu mà! ".

Kiều Mạn Dung và hai nữ sinh bên cạnh khóc lóc kịch liệt, luôn miệng nói xin lỗi cô và Diệp Vân Huyên. Nhưng từ nãy tới giờ cô đã làm gì đâu mà xin lỗi chứ?

" Chuyện này là sao? Vân Huyên em nói rõ ra xem!". Cô Lý khó hiểu.

" Em...". Diệp Vân Huyên chần chừ, nhưng nghĩ đến những lời Cố Tử nói khi nãy cô ta liền mạnh dạn nói:"Buổi chiều hôm nay bạn học Kiều Mạn Dung cùng hai người khác đã dẫn em đến một nơi cách xa chỗ cắm trại. Các bạn ấy đã động tay động chân với em rồi bỏ em lại, vì chân em bị thương nên không thể tìm thấy đường về! ".

" Kiều Mạn Dung? ". Cô Lý nhíu mày nhìn ba nữ sinh đang hoảng sợ khóc lóc đằng kia:"Kiều Mạn Dung là người ở giữa, bên trái là Lam Kỳ Mỹ, bên phải là Từ Nguyệt Minh, cả ba người họ đều là nữ sinh trường Hoa Lăng ạ! ". Trần Tử Du treo nụ cười cợt nhã lên tiếng.

" Hoa Lăng? Sao lại qua bắt nạt học sinh trường Tây Dương thế này? ". Cô Lý gần như tức giận.

Diệp Vân Huyên vội bồi thêm vài câu:" Thưa cô, khi còn ở quân khu các bạn ấy đụng phải em nhưng lại bắt em quỳ xuống xin lỗi, hai hôm trước còn muốn lấy phần cơm của cô cho em! ".

" Ha! Không ngờ một ngôi trường danh giá như Hoa Lăng lại có những học sinh như thế này, các em nghĩ Tây Dương chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao? Nếu như hôm nay Di Mặc không tìm thấy Vân Huyên thì các em tính sao? Nếu như hai em ấy gặp chuyện thì các em tính sao? Các em suốt ngày chỉ biết bắt nạt bạn học, dùng gia thế hù doạ người khác. Các em cho rằng như thế là hay là giỏi à?". Cô Lý thở hồng hộc, ngừng một chút lại nói tiếp.

" Tôi phải tìm giáo viên Hoa Lăng xử lý việc này, phải giải quyết sao cho thoả đáng, để học sinh trường tôi không thể chịu ủy khuất! Tốt nhất là đuổi học các em! ". Cô Lý hậm hực bỏ di, có thể thấy cô ấy rất tức giận. Lý Nhã là giáo viên nổi tiếng yêu thương học sinh, bây giờ học sinh của cô ấy bị bắt nạt, làm sao cô ấy không tức giận cơ chứ?

" Thì ra trường Hoa Lăng toàn những người như vậy! ".

" Vậy mà lúc trước hiệu trưởng trường đó lại tâng bốc đám người Hoa Lăng như thế. Nực cười! ".

" Haiz, may mà tôi không học ở Hoa Lăng, nếu không chắc cũng bị bắt nạt đến chẳng ra cái dạng gì rồi! ".

" Hại Mặc ca của chúng ta mệt mỏi đến vậy, đúng là tức chết mà!".

" Nếu Mặc ca gặp chuyện gì nguy hiểm, tôi nhất định không tha cho bọn họ! ".

Đám người Kiều Mạn Dung chỉ biết cúi đầu nhận lấy những lời chỉ trích. Họ thực sự không nghĩ, mọi chuyện sẽ biến thành thế này. Vốn dĩ ngay từ đầu họ chỉ muốn doạ Diệp Vân Huyên, ai ngờ cô ta lại không tìm được đường ra khiến bản thân bị lạc đến bây giờ.

" Được rồi, ba cậu phắn đi, tránh làm ngứa mắt Tây Dương chúng tôi!". Trần Tử Du nhìn móng tay, nhàn nhạt nói. Ba người họ như được ân xá vội vàng chạy đi. Những người xung quanh cũng nhanh chóng tản đi, giờ chỉ còn Cố Tử, Trần Tử Du, Diệp Vân Huyên và hai nam chủ.

" Còn hai người ở đây làm gì? Không về làm chuyện riêng của nhau đi! ". Trần Tử Du nhìn họ với ánh mắt đen tối.

" Cậu im đi! ". Tạ Thần trừng mắt với Trần Tử Du.

" Di Mặc, cô thật sự không sao à?". Lâm Gia Hạo lo lắng nhìn cô.

" Không sao, hai người đi được rồi! ". Cố Tử lạnh giọng, như có như không liếc nhìn hai nam nhân.

" Nhưng mà...". Cố Tử tối sầm mặt ném ánh mắt sắc lạnh cho hai người họ.

" Được rồi...". Tạ Thần và Lâm Gia Hạo không tình nguyện rời đi, lúc đi còn ngoái lại nhìn cô.

Cố Tử vỗ vai Diệp Vân Huyên nói:"Đi nghỉ ngơi đi!".

" Ừm! ".Diệp Vân Huyên mỉm cười, khập khiễng rời đi để lại cô và Trần Tử Du. Trần Tử Du lay hỏi :" Này Mặc, cô có mệt không? Dù sao cũng hơn 5 tiếng rồi mà! ".

" Tôi không dễ mệt như vậy! ". Nói rồi cô xoay lưng bước đi:" Cô đúng là trâu bò thật! ". Trần Tử Du bật cười, người bạn này của cô ta quả là không tầm thường.

Sáng hôm sau, mọi người thu xếp chuẩn bị xuống núi. Vì chuyện của Diệp Vân Huyên nên họ quyết định kết thúc việc huấn luyện trêи núi trước một ngày.

Khi về đến quân khu, Cố Tử về ngay phòng ký túc, rồi tắm liền một trận. Sau khi tắm xong cô leo lên giường đánh một giấc ngon lành. Đợt huấn luyện này cũng sắp kết thúc rồi, thứ tư tuần sau sẽ về lại trường. Vậy là cô không cần chạm mặt một lúc hai tên nam chủ kia.

Về phần bọn người Kiều Mạn Dung, đã bị giáo viên Hoa Lăng và người của quân khu xử lý, hôm nay đã đến tận ký túc xá xin lỗi Diệp Vân Huyên.

Nghe nói sau đó ba người bọn họ bị đưa về nhà, hiệu trưởng ở trường cũng nhanh chóng trả học bạ về cho gia đình của ba người họ. Bây giờ chắc bọn họ đang bị gia đình mắng nhiếc thậm tệ đây. Ai mà chẳng biết việc con cái trong gia đình quý tộc bị trường đuổi học là một chuyện mất mặt đến mức nào. Còn chưa nói đến Kiều gia, Từ gia và Lam gia là ba gia tộc lâu đời, có tiếng tăm lớn trong thành phố này. Trách thì cứ trách bọn họ quá ỷ lại vào gia đình, cứ cho là mình được nuông chiều từ nhỏ nên dù có mắc sai lầm cũng chả sao. Có khi, bọn họ còn không thèm nghĩ tới hậu quả.

Lần này coi như cho họ một bài học thích đáng về việc năm lần bảy lượt gây khó dễ cho người khác đi.

END.