Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 39: Diệp Vân Huyên mất tích




Thấp thoáng thời gian huấn luyện trêи núi đã trôi qua 3 ngày. Mỗi ngày đều có một nhiệm vụ khác nhau, những lần như vậy Trần Tử Du luôn kéo cô đi khắp nơi dạo chơi, nên luôn về trễ hơn người khác.

Hôm nay, lại tiếp tục tự nấu cơm tối, nhưng lần này khác một chút. Nam sinh thì tìm nguyên liệu nấu ăn tỉ như đi bắt cá, săn thỏ chẳng hạn. Ha! Cô không nghĩ bọn họ có thể săn được thỏ, nếu có săn được thì cứ cho là cô đoán sai đi!

Còn nữ sinh thì vào rừng kiếm củi. Ừ! Là vào rừng kiếm củi, nghe bảo tối nay đốt lửa trại gì gì đó. Nhưng mà tại sao cô lại làm việc này nhỉ? Cô thà cùng đám nam sinh đi bắt cá, săn thỏ còn hơn làm cái việc này.

" Sao bản vương lại phải làm việc này chứ?".Trần Tử Du tựa người vào thân cây, miệng ngậm một cọng cỏ, đứng than trời trách đất.

" A, Mặc, cùng tôi đến chỗ này đi!". Trần Tử Du như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nắm tay cô có ý kéo đi.

" Tiểu Huyên, nếu bọn tôi lâu trở lại thì cậu về đi nhé!". Nói rồi Trần Tử Du một mạch kéo cô đi, để lại Diệp Vân Huyên vẫn còn đứng ở đó. Trong mắt cô ta thoáng một tia khó chịu.

" Đi đâu? ". Cố Tử nhìn sang Trần Tử Du. Con nhỏ này muốn đưa cô đi đâu mà không dẫn theo nữ chính?

" Hôm trước tôi tìm thấy một hang rắn, nên muốn dẫn cô đi xem. Còn Tiểu Huyên cậu ấy chẳng phải sợ rắn sao? Cứ để cậu ấy về trước! ". Trần Tử Du cười ngả ngớn. Cố Tử nhướn mày :" Hang rắn? ". Chỉ có thế mà kéo cô đi như thế à? Thần kinh sao?

Trần Tử Du gật gù :" Đúng vậy. Nhưng không giống hang rắn bình thường!". Cố Tử hỏi :" Ở đó có gì? ".

" Đến đó cô sẽ biết! " .Trần Tử Du nói chắc nịch rồi khoát vai cô tiếp tục bước đi.

Đi một lúc, cô và Trần Tử Du dừng lại trêи một thảm hoa dại đủ màu sắc vàng, trắng, tím, đỏ... nơi đây cứ như là ở mùa xuân, sặc sỡ, tươi đẹp.

Trần Tử Du nhe răng cười :" Đẹp không? Hang rắn nằm ở đây đấy! ".

" Thật? ". Cố Tử nhướng mày nghi hoặc. Trần Tử Du nghiêng đầu nói :" Thật chứ sao! Cô có thấy con rắn này rất có mắt thẩm mỹ không? ".

" Ừ! ". Quả nhiên là có mắt thẩm mỹ.

" Đi coi hang rắn thôi! ". Trần Tử Du ngoắc ngoắc cô đi vào thảm hoa, những con bướm tung tăng bay khắp nơi, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuyên qua từng tán cây, rải những bông hoa nắng trêи nền đất. Khung cảnh đẹp đến mức, cô cứ ngỡ mình đang bước vào thế giới của tranh vẽ.

" Này, Mặc đến đây nhanh! ". Trần Tử Du bỗng nhiên kϊƈɦ động gọi cô. Cố Tử nhíu mày đi tới.

" Con rắn xuất hiện rồi nè! Màu trắng. Con rắn màu trắng!!". Trần Tử Du hét khẽ, sợ kϊƈɦ động đến bé rắn đang nằm phơi nắng trêи phiến đá.

" Bạch xà? ". Nhìn con rắn nằm bất động, toàn thân đều là màu trắng, trắng như tuyết. Cố Tử không khỏi ngạc nhiên, bạch xà sao có thể xuất hiện ở đây chứ?

" Không ngờ ở đây lại có bạch xà. Thú vị ghê!". Trần Tử Du hí hứng.

" Lần đầu thấy? ". Không phải con nhỏ này từng đến đây sao? Có vẻ lại rất bất ngờ nhỉ?

" Ừm! Lần trước tôi đến chỉ thấy cái hang thôi, nên chẳng biết rắn gì ở đây cả. Hôm nay mới thấy đấy, chắc tại hôm đó nó đi hẹn hò! ". Cố Tử cười nhạt. Chỉ có con nhóc họ Trần này mới nghĩ ra mấy cái chuyện ấu trĩ như vậy. Cô không thèm quan tâm nữa, bỏ lại Trần Tử Du rời đi tham quan chỗ này.

Chiều tối, mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, cô cùng Trần Tử Du thong thả trở về. Lúc này mọi người đang nấu ăn, cũng chuẩn bị đốt lửa trại.

Hoàng hôn dần tắt, ánh sáng từ đống lửa toả ra khắp nơi. Khung cảnh nhộn nhịp, vui vẻ, Cố Tử ngồi một góc gặm bánh, cách biệt hoàn toàn với sự ồn ào kia. Khi nãy Tạ Thần và Lâm Gia Hạo đến tìm cô, muốn tâm sự gì ấy nhưng bị cô hăm doạ đuổi đi. Cô đây là sợ phiền phức!

" Mặc, Mặc! " .Trần Tử Du hớt ha hớt hải chạy đến chỗ cô, ngồi bẹp dưới đất thở gấp. Cố Tử nhướn mày:"Có chuyện gì?".

" Tiểu Huyên...cậu...ấy...không thấy cậu ấy đâu cả!" .Trần Tử Du cố gắng điều chỉnh nhịp thở, khuôn mặt đỏ bừng vì mệt.

Cố Tử híp mắt:" Không thấy? ". Tại sao lại không thấy?

Trần Tử Du vội kể lại :" Từ nãy tới giờ tôi đi tìm cậu ấy nhưng chẳng thấy đâu. Tôi hỏi Dư Tịnh thì cô ấy bảo là trước khi chúng ta về, Tiểu Huyên cũng chưa trở về! " .

Lập tức, Cố Tử đứng bật dậy, thận trọng dặn dò Trần Tử Du:"Cô đi báo với giáo viên, tôi đi tìm cậu ấy!". Nói rồi, cô lập tức trở lại lều chuẩn bị cho việc tìm người. Lấy cái túi nhỏ của mình, bỏ vào đó vài thứ để sơ cứu khi bị thương, một chút đồ ăn. Cầm theo chai nước và đèn pin rồi chạy nhanh vào rừng.

Màn đêm u tối, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh trăng mờ ảo yếu ớt chiếu xuống từng phiến lá, tiếng côn trùng thay phiên nhau kêu lên. Một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc có chút rợn người.

" Diệp Vân Huyên! ".

" Cậu ở đâu? Diệp Vân Huyên! ".

" Nghe thấy tôi không? ".

" Diệp Vân Huyên! ".

Cố Tử đi tìm từ khi nãy đến tận bây giờ cũng hơn hai mươi phút, càng tiến sâu vào trong sự đáng sợ càng bao trùm. Bóng tối như muốn ăn tươi nuốt sống sinh vật khác. Bất quá cô không hề sợ hãi, bởi vì cô đã từng gặp thứ đáng sợ hơn. Như thế có là gì?

Một khi con người ta đã bị chạm đến ngưỡng tột cùng của sợ hãi, thì cho dù đối mặt với cái chết họ vẫn sẽ bình tĩnh, lạnh nhạt, thờ ơ.

" Diệp Vân Huyên!! ".

" Trả lời tôi! ".

" Diệp Vân Huyên! ".

Giọng cô bây giờ đã khàn, cổ họng khô rát đến lợi hại. Hơn bốn tiếng rồi vẫn chưa tìm được Diệp Vân Huyên.

Nữ chính! Rốt cuộc cô chết ở xó nào rồi?

Khu rừng này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng một khi đã lạc thì đừng hòng tìm được đường ra. May mắn trí nhớ cô vô cùng tốt, thuộc tuýp xem sơ là sẽ ghi nhớ, nên đường đi của khu rừng này 3 ngày qua đã đủ cô nắm rõ rồi. Nhưng còn nữ chính? Cô chỉ biết lắc đầu thở dài.

Ở đằng kia, mọi người vô cùng lo lắng, họ cũng đã đi tìm nhưng giờ đã khuya tìm người quả thật rất khó. Đám quân nhân quyết định đi tìm một lần nữa, nếu không tìm thấy thì có lẽ phải đợi đến sáng.

" Trần Tử Du! Tiểu Mặc đâu? ". Tạ Thần vỗ vào vai Trần Tử Du, giọng có vẻ mang chút lo lắng.

Trần Tử Du thở dài nói:" Cô ấy đi tìm Tiểu Huyên đầu tiên, đến giờ vẫn chưa về! ".

" Cái gì!?" .Tạ Thần và Lâm Gia Hạo gần như hét lên, Trần Tử Du xoa xoa lỗ tai.

" Làm gì mà hét lớn vậy hả? ". Cô ta xoa xoa lỗ tai. Lâm Gia Hạo lạnh lùng quát :" Đến bây giờ đã hơn 4 tiếng rồi, cô ấy vẫn chưa về! Tại sao cô không lo lắng gì hả? ".

" Nếu Tiểu Mặc xảy ra chuyện thì tôi giết chết cậu! ". Tạ Thần ném cho Trần Tử Du một ánh mắt sắc lạnh. Hai người lần lượt hăm dọa Trần Tử Du, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn xé xác Trần Tử Du ra hàng trăm mảnh.

" Câm miệng!". Trần Tử Du tức giận quát.

" Các người thì biết cái gì? Các người nghĩ Mặc là người dễ gặp chuyện sao? Các người tiếp xúc với cô ấy bao lâu hả? Có bằng tôi không? Mặc là loại người không để bản thân gặp nguy hiểm. Cô ấy thậm chỉ còn giỏi hơn đám nam nhân các người! Mặc làm gì tự có dự liệu, nếu cô ấy không thể thì sẽ không dại gì mà đâm đầu vào! ".

" Nếu lỡ có chuyện không may, thì cô ấy còn xử lý tốt hơn các người! Mặc không đơn giản như các người nghĩ, cô ấy khác với đám nữ nhân chân yếu tay mềm kia. Mặc không thích sự giúp đỡ, bởi vì đó là kéo chân sau cô ấy!Nếu hai người quan tâm Mặc, thì nên tin tưởng cô ấy. Đừng có tự cho rằng Mặc cần các người giúp đỡ! ". Nói xong Trần Tử Du hậm hực bỏ đi, lòng chửi thề hàng trăm lần. Còn Tạ Thần và Lâm Gia Hạo sau khi nghe Trần Tử Du nói, cứ cúi đầu đứng đó. Hai tay nắm chặt, ánh mắt ʍôиɠ lung.

Phải, Trần Tử Du nói đúng. Cô không đơn giản như họ nghĩ. Cô rất lợi hại, lợi hại hơn họ gấp trăm gấp ngàn lần. Căn bản họ không có cơ hội giúp đỡ cô. Cứ thấp thỏm lo lắng thì chẳng thà họ nên tin tưởng cô, tin cô sẽ làm được!

END.