" Đường bắn số 1, Trình Di Mặc đạt 100 điểm, thời gian 1 phút 23 giây! ".
Thông báo vừa kết thúc, không gian liền rơi vào im lặng. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được.
Cố Tử tiến tới đứng trước mặt Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên, nhíu mày gọi:" Này!"
" Oh my god, Mặc của tôi ơi!". Trần Tử Du bỗng hét lớn bay vào ôm cô chặt cứng, nữ chính cũng như thế, cả hai lần lượt xông lên bám lấy cô.
Tiếng hét của Trần Tử Du hiệu quả kéo mọi người trở về hiện thực, không gian lập tức rơi vào sự náo loạn, bọn người Tây Dương thì vây quanh cô nói những lời ngưỡng mộ, yêu thương còn nhìn cô bằng ánh mắt trái tim. Không những vậy hai trường còn lại cũng sùng bái cô, thế là cô lại thu thêm một lượng lớn fan não tàn nữa.
Một lúc sau, hiện trạng này mới dừng lại, cô mệt mỏi ngồi trêи ghế đá, cạnh cô là Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên. Lúc nãy đội trưởng Liên có đến khen ngợi cô, còn hỏi cô đã bắn súng bao giờ chưa. Tất nhiên cô sẽ trả lời có còn biện minh thêm là thường xuyên tập ở nhà.
Nếu cô nói không thì sợ rằng tên đội trưởng này sẽ nghĩ cô không phải là người rồi mang cô đi nghiên cứu cái mẹ gì đó thì sao?
Cố Tử quay nhìn sang Trần Tử Du, thấy vẻ mặt cô ta đang tỏ vẻ sợ hãi, liền hỏi:" Sao vậy? ". Cô ta lí nhí:" Sau này tôi sẽ không làm cô giận nữa đâu... ".
" Vì? " Cô nhướng mày.
Tay Trần Tử Du tạo hình cây súng, xong chỉa vào đầu mình, man rợ nói: " Nếu tôi làm cô giận rồi cô lấy súng một phát bắn chết tôi thì sao? ". Cố Tử nghe thấy thì bật cười thành tiếng, giễu cợt nhìn Trần Tử Du. Sau đó quay sang nhận lấy chai nước của Diệp Vân Huyên tu một hơi hết sạch.
Cô nheo mắt:" Sợ sao? ".
" Nào có bà đây nói chơi với cô thôi, tôi không tin cô lại bắn tôi!". Trần Tử Du khôi phục lại dáng vẻ lưu manh, thiếu đòn của mình, khoát vai cô. Cố Tử mập mờ lên tiếng:" Ai biết được!".
" Trình Di Mặc! ". Trần Tử Du đẩy đẩy vai cô, nổi đoá. Cô chỉ cười rồi nhìn đi nơi khác.
" Di Mặc, cậu giỏi thật đấy. Đạt được điểm tối đa như vậy!". Diệp Vân Huyên bên cạnh bật ngón cái, nhe răng cười với cô. Cố Tử nhún vai:" Chuyện muỗi!"
Trần Tử Du:" Hứ, kiêu ngạo! Nhưng cô kiêu ngạo rất đúng, đến Lâm Gia Hạo còn thua cô nữa mà! ".
" Lâm Gia Hạo? ". Cái tên này rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ là ai cả. Trần Tử Du tròn mắt:" Cô không biết sao? ".
" Ừ! ". Cố Tử gật gật đầu.
" Nghe này, Lâm Gia Hạo là con một của Lâm gia. Lâm gia lại là gia tộc quân nhân nên đương nhiên con cháu Lâm gia có thiên phú rất tốt về môn bắn súng này! Lâm Gia Hạo là một trong số đó! ".
Nghe xong Cố Tử thầm chửi thề. Con mẹ nó là một tên nam chủ! Nhưng trong nguyên tác không hề có tình tiết này. Nữ chính gặp Lâm Gia Hạo không phải là ở đây mà là trong tiệc sinh nhật của Tạ Thần! Giờ sao tên đó lại xuất hiện chứ? Mẹ kiếp!
" Ừ! ". Dù trong lòng dậy sóng cô cũng phải bình tĩnh. Trần Tử Du chậc lưỡi:" Cô đúng là không phải con người, cái quái gì cũng biết, sau này tên nào lấy cô chắc sướиɠ phết nhỉ?".
" Tôi không lấy chồng! ". Cô ngã người, đầu tựa vào thành ghế.
" Ừ nhỉ? Quên mất, vậy có lấy vợ không?" .Trần Tử Du giật giật chân mày, cười nham nhở hỏi cô.
Cố Tử nhướn mày :" Vợ? ". Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến năm ấy, đã từng có một người muốn chuyển giới để làm vợ cô. Cuối cùng lại bị cô mắng cho.
Trần Tử Du hì hì cười :" Ừm, có lấy không? Tôi cá nếu như cô muốn lấy vợ thì sẽ có cả hai hàng nữ nhân dài tận sân bay chờ cô cầu hôn đấy!! ".
" Tôi sẽ suy nghĩ xem sao! " . Cố Tử cười nhạt.
Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên nghe cô nói vậy liền trợn mắt há mồm.
" Cậu...cậu...Di Mặc...thật sao? ". Diệp Vân Huyên lúc này ngạc nhiên không thôi, nhưng pha trong đó có chút vui mừng. Cố Tử chỉ cười mà không nói, nhắm mắt dưỡng thần.
Trần Tử Du nhìn trời, hét lớn:" Thiên ơi, không tin được Mặc cô lại muốn lấy vợ! Thật con mẹ nó vô lý! " .
" Tôi nói sẽ suy nghĩ, chứ không phải nói sẽ lấy!". Cô nhàn nhạt lên tiếng.
Cô ta quay sang nữ chính: " Dù vậy tôi cũng xin một vé trong đội ngũ chờ cầu hôn của cô!! Tiểu Huyên có muốn không?" .
Diệp Vân Huyên đỏ mặt lắp bắp:"Tớ...tớ...".
" Được rồi về thôi! " .Cô đứng dậy đi về phía ký túc xá. Hôm nay huấn luyện khá nhẹ, chỉ tập bắn súng thôi. Ngày mai cũng không cần dậy sớm, vì cô được 100 điểm nên học sinh trường Tây Dương không cần chạy buổi sáng nhưng vẫn được phần ăn đặc biệt. Đó là phần thưởng cho sự hoàn thành xuất sắc.
Cố Tử thong thả bước đi trêи đường đất, thì có một ánh mắt luôn dõi theo cô, nóng rực, hứng thú. Cô quay đầu về hướng ánh mắt đó, nhưng không thấy ai. Đôi mắt phượng nheo lại, lòng thầm cho ra một cái tên.
Lâm Gia Hạo!
Cố Tử cười khinh bỉ, tiếp tục rảo bước về ký túc. Giờ cơm trưa, cô nhận lấy phần cơm của mình rồi đến quầy nước.
" Một lon Coca! ". Hai giọng nói vang lên cùng lúc.
Cô ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cô là gương mặt của một nam sinh tuấn mỹ. Cậu ta có một nét đẹp tinh nghịch nhưng có phần trưởng thành. Ánh mắt cậu ta nhìn cô tràn ngập ý cười. Bất quá cô không nhìn cậu ta quá 2 giây.
" Chào Trình tiểu thư! ". Nam sinh đó cười dụ hoặc.
Cô theo phép lịch sự, chỉ lạnh nhạt chào lại :"Chào!".
Lâm Gia Hạo nhếch môi :" Tôi là Lâm Gia Hạo, có thể làm quen với Trình tiểu thư không? ".
Cố Tử ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong thì tức tối không thôi.
Đến nhà ăn vẫn gặp là vì sao? Cô đi tới cũng đều có thể gặp nam chủ thế này? Giờ còn muốn làm quen nữa.
Làm quen cái beep!
Cố Tử dứt khoát: " Không! ".
Lâm Gia Hạo cứng đờ:" Trình tiểu thư cô...". Lần đầu bị thẳng thừng từ chối như vậy, khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
" Hai người có mua nước không?". Giọng của cô nhân viên ngăn lại lời nói của Lâm Gia Hạo, khiến cậu ta khó chịu nhíu mày.
" Mua! ". Hai người tiếp tục nói cùng lúc.
Cô nhân viên cầm lon coca, hỏi hai người:"Nhưng chỉ còn một lon thôi...nên ai sẽ lấy? ". Lâm Gia Hạo nhếch môi nhìn cô:" Trình tiểu thư, nếu cô chịu làm quen với tôi thì tôi sẽ nhường cô!".
" Lấy một lon Pepsi! ". Cô nhân viên nghe vậy liền lấy một lon Pepsi cho cô. Cố Tử cầm lấy, trả tiền rồi nhanh chóng đến bàn của bọn Trần Tử Du.
Lâm Gia Hạo bị bỏ mặc như vậy nhưng cũng không lấy làm khó chịu, giương môi một nụ cười đầy ẩn ý rồi quay sang nói với cô nhân viên:" Một lon Pepsi! ".
Lấy lon nước, cậu ta trả tiền liền rời đi. Cô nhân viên ở đó lắc đầu ngán ngẫm:" Lũ trẻ bây giờ khó hiểu quá! ".
Cố Tử vừa đến thì đã bị Trần Tử Du trách móc:" Cô làm gì mà chậm thế? ". Cô không nhìn Trần Tử Du, nói:" Gặp phân!".
" Phân? ". Trần Tử Du khó hiểu nhìn cô, trong đầu đang vận hành hàng tá câu hỏi. Rốt cuộc phân mà cô nói là gì?
Bữa trưa vẫn diễn ra như thường ngày, Tạ Thần vẫn đến kè kè ngồi cạnh cô rồi cùng Trần Tử Du đấu mắt. Chỉ có cô và nữ chính là không màng thế sự yên tĩnh ngồi ăn.
END.