Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 33: Bắn súng




Đợt huấn luyện mới bắt đầu được một tuần, đám học sinh đã muốn cuốn gói về nhà. Ở đây họ phải thức khuya, dậy sớm, thực hiện mấy bài huấn luyện khó nhằn, cực khổ. Thực hiện xong thì tay chân rã rời, có khi lại không còn cảm giác. Chỉ riêng Cố Tử là vẫn thoải mái bay nhảy, mấy bài huấn luyện này dễ hơn cô tưởng, làm cô thất vọng không thôi. Vậy mà ban đầu cô còn chuẩn bị tinh thần cho đợt huấn luyện khắc nghiệt này.

Hôm nay bữa sáng đặc biệt lại thuộc về cô, Trần Tử Du và Diệp Vân Huyên. Nữ chính gần đây khi chạy buổi sáng đã không còn cảm thấy như ngày đầu, sự mệt mỏi đã ít đi khá nhiều. Trần Tử Du cũng vậy, đôi lúc cô ta còn khoác lác là có thể chạy thêm chục vòng nữa, còn cô chỉ cười khinh bỉ.

" Tiểu Mặc...tôi có thể ngồi cùng em không? ".

Cố Tử đang nhâm nhi bữa sáng ngon lành thì cạnh cô lại phát ra một giọng nói mà cô chán ghét. Con mẹ nó như âm hồn bất tán, cô đi đâu cũng bám theo. Bị thần kinh à? Cô không phải nữ chủ! Cô chỉ là một nữ phụ đáng thương thôi đấy!

" Bạn học Tạ, vẫn còn nhiều chỗ thế kia sao cậu không ngồi, mà lại muốn ngồi ở đây?". Trần Tử Du thay cô trả lời, đôi mắt sắc bén lườm Tạ Thần. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cái tên họ Tạ này đã chết 7749 lần rồi!

" Đơn giản là tôi muốn ngồi cùng Tiểu Mặc, Trần tiểu thư muốn cản tôi? " .Tạ Thần như cười như không phản bác.

Trần Tử Du dứt khoát gật đầu :" Đúng vậy! Nên phiền Tạ thiếu biến đi! ". Tạ Thần nhướn mày :" Nếu tôi nói không? ".

" Thì tôi lập tức đá chết cậu! ". Trần Tử Du trừng mắt đe doạ.

" Nhưng rất tiếc tôi muốn ngồi ở đây! ". Tạ Thần đặt khay cơm rồi ngồi xuống cạnh cô.

" Cậu..." .Trần Tử Du tức tới đập bàn, Diệp Vân Huyên kế bên vỗ lưng an ủi. Thấy cô không mảy may gì đến, chân Trần Tử Du ở dưới bàn đá đá vào chân cô. Cô ngẩng đầu nhíu mày nhìn cô ta, Trần Tử Du hất mặt về phía Tạ Thần đang đắc ý kia.

Cố Tử tỏ ý không quan tâm làm Trần Tử Du tức tới đỏ mặt. ʍôиɠ là của người ta! Người ta muốn ngồi ở đâu thì ngồi, cô cản được sao?

" Tiểu Mặc...em ăn nhiều một chút! ". Tạ Thần gắp trứng bỏ vào khay của cô, giọng nói đầy ôn nhu.

" Tôi ghét trứng! ". Cố Tử chán ghét gắp trả lại. Cô không ghét trứng, còn thích nữa là khác, nhưng vì nó nằm trong khay của nam chủ nên lão tử ghét nó.

" Vậy thôi..." .Tạ Thần rầu rĩ cúi đầu, hắn biết cô thích ăn trứng nên hắn mới gắp. Không ngờ...

Trần Tử Du bên kia cười thoả mãn, lúc nãy cô ta còn tưởng cô thích Tạ Thần trở lại nhưng khi thấy cảnh này thì cô ta thở phào nhẹ nhõm rồi. Diệp Vân Huyên cũng thế, mỉm cười nhẹ nhàng rồi tiếp tục ăn.

Buổi huấn luyện hôm nay sẽ bắt đầu vào buổi trưa, nên buổi sáng được dùng để nghỉ ngơi. Ba người bọn cô trở về phòng, mỗi người làm một việc. Cô chơi game, Trần Tử Du xem phim ừm phim đam mỹ, cô không nghĩ là con nhỏ này lại có sở thích như vậy. Còn Diệp Vân Huyên thì đọc sách, quả nhiên là nữ chính, bất cứ đâu cũng học được, quá chăm chỉ rồi!

" Tiểu Huyên à...cậu giúp tớ xuống căn tin mua chai nước được không? ". Trần Tử Du mồm vừa nhai snack, vừa gọi Diệp Vân Huyên. Con nhỏ này hay thật, đi huấn luyện thì mang theo một balo đồ ăn vặt mà không mang theo nước. Giờ thì nhờ nữ chính vậy đấy, lỡ sao này người ta là Tổng thống phu nhân thì con nhỏ này hối hận biết nhường nào?

" A? Được thôi! ". Diệp Vân Huyên gập sách lại rời khỏi phòng. Cố Tử một mực dán mắt vào điện thoại, lên tiếng: " Cô có chân sao không tự đi? ".

Trần Tử Du nhăn mặt :" Mặc à, người ta đang xem đến đoạn gay cấn thì làm sao mà đi được chứ?".

" Gay cấn? Đoạn gay cấn của cô là cảnh giường chiếu đúng không? ".Cố Tử cười lạnh.

" Tất nhiên rồi, có muốn xem không?". Trần Tử Du giương nụ cười thiếu đạo đức nhìn cô.

" Không hứng thú! ". Cố Tử dời tầm mắt, tiếp tục chơi game.

" Hứ, khô khan! ".Trần Tử Du bĩu môi khinh bỉ.

Đợi một lúc lâu, không thấy Diệp Vân Huyên trở về, khiến cô cảm thấy bất thường. Căn tin ở cạnh ký túc xá, bọn cô ở tầng hai nên chỉ mất khoảng ít hơn năm phút là về rồi, tại sao Diệp Vân Huyên đi tới nửa tiếng vẫn chưa về? Gặp chuyện gì sao?

Cố Tử tắt điện thoại, rời khỏi phòng đi tìm Diệp Vân Huyên. Cô hướng về phía căn tin nhấc chân bước đi, khi gần tới thì thấy Diệp Vân Huyên bị vây bởi ba nữ sinh, dường như đang bị chặn đường. Mẹ nó, ai dám cả gan chặn đường nữ chính vậy chứ?

Cố Tử thấy một nữ sinh giơ tay muốn tát Diệp Vân Huyên, lập tức cô chạy đến cầm chặt cái tay đó. Nữ sinh bị cản trở thì nổi đoá, quát tháo cô :" Mày là ai? Dám xen vào chuyện của tao? Có tin tao đánh luôn cả mày không? ".

" Tôi là tổ tông của cô! ". Nói rồi cô bóp chặt tay của ả, khiến ả kêu lên đau đớn. Cảm thấy đủ rồi cô ném tay ả sang một bên, xoay người hỏi thăm Diệp Vân Huyên: " Có sao không? ".

" Không...tớ không sao!". Diệp Vân Huyên cầm chặt chai nước, giọng nói mang chút sợ hãi.

" Mày làm tao đau đấy! Mày biết tao là ai không? Tao là đại tiểu thư Kiều gia Kiều Mạn Dung. Có tin chỉ cần một lời nói của tao là gia đình mày phá sản luôn không?". Nữ sinh tên Kiều Mạn Dung kia vênh mặt. Hai nữ sinh bên cạnh cũng đắc ý theo.

Cố Tử im lặng, đôi mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, loại người kiêu căng như thế, cô chẳng muốn bỏ thời gian để đôi co.

Nhận thấy được sát khí trong mắt của cô, bọn Kiều Mạn Dung hơi run sợ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ưỡn ngực nói tiếp:" Con nhỏ phía sau mày đụng trúng tao không xin lỗi, bây giờ tao muốn nó quỳ xuống xin lỗi tao rồi tao sẽ tha cho bọn mày! ".

" Không...không có, là cậu đụng tôi trước, tôi không có! ". Diệp Vân Huyên nguầy nguậy lắc lắc đầu.

" Còn chối? Rõ ràng mày đi không nhìn đường đụng trúng bọn tao!" .Nữ sinh bên cạnh Kiều Mạn Dung chanh chua quát.

" Không...tôi...". Diệp Vân Huyên ấp úng.

" Có chuyện gì thế? ". Giọng nói chán chường, cùng thân ảnh quen thuộc đang tiến về phía này.

" Tử Du! Cô đến thật đúng lúc giúp bọn tôi xử hai người này đi!". Kiều Mạn Dung mắt sáng lên nhìn Trần Tử Du.

" Họ làm gì? ". Trần Tử Du nhíu mày nhìn cô và Diệp Vân Huyên. Khi nãy, cô ta đợi trong phòng khá lâu nhưng lại không thấy Diệp Vân Huyên trở về, bèn rời khỏi đi tìm. Đến đây thì bắt gặp cảnh này.

" Cái con nhỏ đứng sau cô ta đụng trúng tôi mà không xin lỗi, còn cô ta dám động thủ với tôi Cô nhất định phải giúp tôi đó! ". Kiều Mạn Dung chỉ vào cô, bất mãn nói.

" Vậy sao?" .Trần Tử Du cười ngả ngớn tiến lên đứng đối mặt với cô. Cố Tử sầm mặt, con nhỏ này muốn theo phe kia?

" Chào! ". Trần Tử Du vẫy vẫy tay với cô. Cố Tử nhướn mày khó hiểu.

" Chào! ". Cô lạnh giọng đáp lại.

" Hì hì chuyện này không liên quan đến tôi đâu nha! ". Trần Tử Du đột nhiên bay đến ôm lấy cánh tay cô, điều này thành công khiến cho bọn Kiều Mạn Dung trợn mắt kinh ngạc.

Kiều Mạn Dung chất vấn:" Tử Du cô làm sao thế? Sao cô không xử cô ta? ". Trần Tử Du ngơ ngác nói:" Xử làm sao đây? Cô ấy là bạn của tôi thì cô bắt tôi xử thế nào?"

Kiều Mạn Dung :" Bạn? ".

Trần Tử Du chắc nịch gật đầu, vẻ mặt thán phục lên tiếng:" Đúng vậy! Mặc ca là bạn tôi, nhưng nếu không phải bạn tôi cũng không dám dánh cô ấy. Vì cô ấy là cao thủ đó!".

" Mặc ca? Cao thủ?". Giọng nói có phần run rẩy, kèm theo biểu tình như thấy cái gì kinh khủng kia, cũng đủ biết thanh danh "Mặc ca" nổi bật đến cỡ nào.

Ngày trước, đoạn clip quay lại cảnh Cố Tử dạy dỗ bọn Lưu Diệc Ngữ, không chỉ đơn giản được đăng trêи diễn đàn trường. Mà nó đã lan truyền đến cả Hoa Lăng và Lữ Thành. Thế nhưng, trong clip dung mạo của Cố Tử khá mơ hồ, chung quy lại chỉ thấy mờ mờ ảo ảo nên ít ai biết được gương mặt người trong clip như thế nào. Ngoài trừ học sinh Tây Dương.

Nên chẳng trách, Kiều Mạn Dung lại sợ hãi đến thế. Cô ta không muốn là Lưu Diệc Ngữ thứ hai!

Trần Tử Du như không phát giác được sự khác thường của đối phương, tiếp tục dùng giọng điệu âm u mà đe dọa:" Đúng, nên cô đừng có dại mà chọc Mặc ca, nếu không thì chết không thấy xác đấy! ".

Đám người Kiều Mạn Dung nghe vậy, kinh động một trận. Không hẹn liền co chân bỏ đi, trước khi đi còn lúi húi xin lỗi.

" Cảm ơn cậu, Di Mặc! ". Diệp Vân Huyên cầm cánh tay cô, nhỏ giọng nói. Cố Tử không mặn không nhạt lên tiếng:" Không có gì! ".

" Còn tôi nữa chứ? Nếu tôi không đến thì bọn họ không có dễ dàng mà đi đâu! ". Trần Tử Du giương giương tự đắc.

" Cảm ơn cậu Tử Du! ". Diệp Vân Huyên ngượng ngùng.

" Phải vậy chứ! ".Trần Tử Du hí hửng. Cố Tử lạnh giọng:" Không nghĩ cô lại chơi với loại người này! ".

Tựa hồ sợ cô tức giận, Trần Tử Du vội vàng giải thích:" Ài, chỉ chơi chung vài lần, cô ta tưởng tôi thân nên mới vậy thôi, chứ người ta chỉ chung thủy với Mặc ca thôi à! ".

Cô liếc xéo: " Cút! ".

" Hahaha..."

Buổi trưa, tại sân tập bắn, toàn bộ học sinh đều đứng nghiêm chỉnh giữa trời nắng chói chang. Đội trưởng Liên phổ biến yêu cầu của bài huấn luyện:" Các cô cậu sẽ đứng vào bàn, khi nghe hiệu lệnh " Bắt đầu " thì lập tức lắp ráp các bộ phận của súng, hoàn thành xong thì nhắm vào bia ở phía trước bắn liên tục 10 phát trúng hồng tâm thì thành công! ".

Vừa dứt lời, liền có một nữ sinh bất mãn than thở :" Gì chứ? Bia cách chỗ đứng tới 100m, mà yêu cầu chúng ta phải bắn 10 phát trúng hồng tâm. Như vậy có khó quá không? ". Đội trưởng Liên nghiêm mặt:"Không muốn thực hiện thì chạy quanh sân tập bắn 100 vòng cho tôi! ".

Nữ sinh đó im lặng không nói nữa.

" Được rồi bắt đầu từ Hoa Lăng, mỗi lượt 10 người!".

Cố Tử ở bên này chăm chăm nhìn về hướng tấm bia mà không khỏi cười lạnh. Kiếp trước, trong mỗi đợt huấn luyện người của tổ chức đều đặt bia cách nơi đứng 1000m trở lên, ai không hoàn thành bài tập sẽ lập tức bị đào thải. Bây giờ, khoảng cách ấy lại được rút ngắn chỉ còn 100m, đối với cô khả năng bắn trúng hồng tâm cả 10 phát súng là cực kì khả thi.

Sau một hồi, đa số mọi người đều đạt ở điểm 50 trở xuống. Những tưởng sẽ không ai có thể cao hơn được nữa, nhưng không ngờ đến lượt trường Lữ Thành thì có một người được tận 95 điểm. Khiến đám học sinh há hốc mồm ngạc nhiên. Cô không nghe rõ tên của người này, nên cũng bỏ qua không để ý nữa.

Đến trường Tây Dương thực hiện, không ngoài dự đoán số điểm cũng chỉ dừng lại ở mức 50, Trần Tử Du và Tạ Thần khá hơn một chút được 75 điểm. Cố Tử là lượt người cuối cùng sẽ thực hiện, cô đứng ở đường bắng số 1.

" Bắt đầu! ".

Hiệu lệnh vừa dứt, Cố Tử thuần thục ráp súng với tốc độ cực nhanh, sau đó hướng về phía bia đạn bắn liên tục 10 phát. Không đợi thông báo, cô đặt súng lên bàn rồi nhấc chân rời đi.

" Đường bắn số 1..."

END.