Kỷ Hoa Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Tiêu Hàng, vừa nhìn đã ngây ngẩn cả người, gia cảnh của Kỷ gia ở thành Tây cũng coi như ưu tú, đã gặp không ít người đàn ông anh tuấn, nhưng đẹp mắt như vậy vẫn là lần đầu gặp.
Hốc mắt người đàn ông rất sâu, ngũ quan điêu khắc tinh tế như tác phẩm nghệ thuật đáng trân trọng nhất trong tay bậc thầy, tỉ lệ dáng người cũng hoàn mỹ không thể địch nổi, hai chân thon dài vắt chéo, khí chất tôn quý không giống bình thường có thể đốt cháy hai mắt người khác.
Thân Mục Dã rõ ràng chú ý tới ánh mắt ngơ ngác của cô ấy, nhếch môi hoàn mỹ nở nụ cười, Tiêu Hàng nắm tay ho một tiếng, bất mãn trừng anh: “Đại thiếu, đủ rồi đấy, bớt phóng điện với bà xã tôi đi, nếu dù là anh em cũng không buông tha đâu.”
"Ông xã, vị này có phải là người thừa kế tương lai tập đoàn Khang Hiền Thân Mục Dã đại thiếu mà anh thường nhắc đến không.” Kỷ Hoa Phỉ lập tức nghĩ tới, cô nhớ kỹ trước kia không chỉ một lần nghe Tiêu Hàng nói qua về người bạn này, nghe nói anh ta là phi công người Hoa trẻ tuổi nhất trong nước, bình thường thích chơi máy bay nhất, mỹ nhân tốt, phàm là anh ta coi trọng sễ không có chuyện không có được, có điều anh ta khá bạc tình, chỉ cần chơi chán sẽ không còn hứng thú nữa.
Cô ấy khẽ thở dài, người đàn ông như vậy sợ là không biết tổn thương bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Tiêu Hàng nhẹ gật đầu, hỏi: "Đúng rồi, em đến có chuyện gì không?”
"Đúng rồi, ông xã, Trăn Trăn bị mẹ chồng tương lai của cô ấy đuổi ra ngoài, anh cũng biết tình trạng của cả nhà cô ấy, hiện tại không có chỗ ở, anh để căn phòng bên Nam Sa Ngự Phủ cho bọn họ ở một thời gian được không.” Kỷ Hoa Phỉ nũng nịu lay lay cánh tay anh ta.
"Được rồi, em và Liên Trăn thân nhau như thế, nếu anh không đồng ý, nói không chừng em sẽ không kết hôn với anh mất.” Tiêu Hàng hào phóng cười cười.
"Anh là ông xã tốt nhất toàn thế giới.” Kỷ Hoa Phỉ mừng rỡ: “Em bảo Trăn Trăn chờ bên Nam Sa Ngự Phủ, anh mau qua đưa chìa khóa giúp em đi, bây giờ người một nhà bọn họ không có chỗ để đi.”
Tiêu Hàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Bọn anh sắp phải diễn tập, làm sao có thời gian qua đó....”
"Lát nữa tôi cũng phải tới sân bay, thuận đường đi qua bên Nam Sa Ngự Phủ, có thể cầm đi giúp cậu.” Thân Mục Dã bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng nói.
"Vậy được, nhờ cậu nhé.” Tiêu Hàng đưa chìa khoá qua.
Thân Mục Dã cầm ở trong tay đứng dậy, cười tủm tỉm nói: "Cậu phải nói cho tôi bạn của vợ cậu tên là gì mới được, tránh cho bị nhầm.”
"Kiều Liên Trăn.” Tiêu Hàng lườm anh, cười nói: "Có điều cậu cũng đừng ra tay với con gái người ta, cô ấy đã có đối tượng rồi, mà lại địa vị của đối phương ở thành Tây cũng không yếu, Lệ gia cậu cũng biết chứ, chính là người phụ nữ của Lệ Đông Sâm.”
"Đừng nói mình bụng đói ăn quàng như vậy.” Thân Mục Dã cười, ánh mắt xoay chuyển, bỏ chìa khoá vào trong túi quần, cứ như vậy đút tay thản nhiên rời đi.
- ------------------
Nam Sa Ngự Phủ.
Liên Trăn kéo lấy mấy cái vali gọi taxi, trong đầu nghĩ đến lúc trước Kỷ Hoa Phỉ gọi điện thoại tới, nói có một người đàn ông rất rất đẹp trai sẽ đến trước cửa khu nhà Nam Sa Ngự Phủ đưa chìa khoá cho cô.
Cô đang nhìn quanh, một chiếc xe Aston Martin màu xám có chút quen mắt chậm rãi dừng ở trước mặt cô, một thân hình cao lớn bước ra, ánh nắng phủ một tầng sáng ở trên người anh, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Liên Trăn ngây người: “Thân tiên sinh, thật là khéo.”
"Cũng không khéo đâu.” Thân Mục Dã liếc nhìn vali bên cạnh cô, nhẹ nhàng tung tung chìa khoá trên tay, khóe miệng cười điên đảo chúng sinh: “Hôm qua chỉ biết là cô họ Kiều, cho tới hôm nay mới biết được cô tên Kiều Liên Trăn từ miệng bạn cô.”
"Anh chính là... bạn của Tiêu Hàng.” đầu Liên Trăn lóe lên, bỗng chốc hiểu ra.
Thân Mục Dã cũng không đáp, chỉ rủ tầm mắt xuống, đôi mắt hơi híp lại quan sát cô, nhấm nuốt nói: "Liên Trăn, cái tên này thật dễ nghe.”