Cuối cùng, Cục Phương gọi điện cho Lương Tấn trước.
“Hội nghị quốc tế ở nước G rất quan trọng, tổ bay muốn mời giám đốc Lương và cơ trưởng Vưu bay chung với nhau, nhưng không biết anh…”
Cục Phương còn chưa dứt lời thì Lương Tấn đã nói: “Được, để tôi làm cơ phó đi.”
“Vậy thì tốt quá!”
Hôm nay, Vưu Châu Châu đi dạo trong trung tâm mua sắm để mua quà sinh nhật cho mẹ Lương. Cô mua nhiều đến nỗi hai tay không còn thêm chỗ để xách nữa, thành quả của một ngày hôm nay của cô là: Một bộ trang điểm, một bộ quần áo, một đôi giày, một cái túi xách, một hộp thực phẩm chức năng, một cái vòng ngọc và một bộ trang sức.
Lương Tấn rất ngạc nhiên khi đến đón cô: “Sao em mua nhiều đồ vậy?”
Cô đau đầu nói: “Em không biết mua gì cho phải nên đã mua hết một lượt, từ ăn mặc đến dùng luôn.”
Anh nói: “Chỉ cần em đến là mẹ anh đã rất vui rồi.”
Cô cười, sau đó hỏi: “Chúng mình nên đến trước một ngày hay đến trong ngày?”
Anh nói: “Chỉ đến trong ngày được thôi.”
Cô nghi hoặc: “Vì sao chỉ đến trong ngày được?”
Anh kể cho cô nghe về đoàn đại biểu đi tham dự hội nghị ở nước G cần phi công và quyết định của Cục Phương. Vì nhiệm vụ mà mà sau khi về lại địa điểm xuất phát thì họ phải vội vàng bay đến Scotland, lúc đến cũng vừa hay là sinh nhật của mẹ Lương.
“Anh là cơ phó của chuyến này?” Cô nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Anh gật đầu: “Ừ.”
Cô cười hì hì nói: “Có phải nhìn chức em quá cao nên anh mới làm cơ phó không?”
Anh cười đáp: “Đúng là rất cao.”
“Anh cam tâm sao?” Cô biết rõ nhưng vẫn còn hỏi. Anh đã làm phó lái cho cô một lần, nếu cộng thêm lần bay qua bão tố thì đã là hai lần.
“Anh cam tâm tình nguyện, em đi trước, anh sẽ bảo vệ cho em.” Anh chậm rãi nói.
Mắt cô cười híp lại thành một vầng trăng khuyết: “Giám đốc Lương, cơ trưởng Lương càng lúc càng biết dỗ ngọt con gái đó.”
Tay anh xách theo một đống túi, hai người vừa cười vừa nói rời khỏi trung tâm mua sắm.
Rất nhanh tổ bay đã được quyết định, các nhân viên khác cũng đã được chọn. Vưu Châu Châu cảm thấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy danh sách nhân viên trong tổ bay.
Tất cả cơ phó đều là cơ trưởng. Ngoại trừ Lương Tấn là cơ phó một thì còn có Minh Ngọc của Bắc Hàng, Tống Thừa Lâm của hãng Trường Cát, Lý Nhất đều là cơ phó hai. Họ còn tăng thêm nhân viên an toàn từ hãng Bắc Hàng – Lục Phi, Tần Hãn và Triệu Huân từ Trường Cát. Tổ tiếp viên đều là tiếp viên khoang hạng nhất, La Xán Xán của Trường Cát và Tôn Nhất Phàm của Nam Hàng cũng ở trong đó.
Tổ bay có tổng cộng hai mươi hai người, ai nấy cũng đều là người nổi bật trong hãng hàng không của họ.
Người khiến cô ngạc nhiên nhất vẫn là Minh Ngọc. Cô không ngờ người kiêu ngạo như cô ấy sẽ chấp nhận thu xếp như vậy nên không chắc cô ấy có biết về danh sách của tổ bay lần này không.
Vì nhân viên của tổ bay đến từ nhiều hãng khác nhau nên dù Vưu Châu Châu biết tất cả mọi người nhưng không phải ai cũng biết nhau. Vì vậy, cuộc họp trước khi bay lần này được tổ chức sớm hơn một tiếng so với mọi lần.
Ngoại trừ Vưu Châu Châu và Lương Tấn ra thì không ai biết danh sách tổ bay, lần này lại ngoại lệ khi để Cục Phương thông báo ngay trong cuộc họp.
Minh Ngọc đến sớm hai mươi phút. Vì chuyến bay này không giống như mọi lần nên cô vẫn tích cực tham gia dù cô chỉ là cơ phó. Để vào được tổ bay này thì phải có kinh nghiệm nhưng phi công lão luyện chưa chắc đã được chọn. Cô nghe Tổng giám đốc Trương nói là chuyến bay lần này tụ hội những người xuất sắc trong ngành. Vì cô là niềm kiêu hãnh của Bắc Hàng khi may mắn được chọn, đồng thời chuyện này cũng sẽ để lại một dấu ấn nổi bật trong lý lịch của cô nên cô đã chấp nhận vị trí cơ phó hai này.
Minh Ngọc là người đến đầu tiên. Cô mỉm cười ngồi xuống bàn họp, đợi những người khác tới.
Năm phút sau lại có người đi vào nhưng cô không quen họ. Sau đó, cô rất ngạc nhiên khi thấy Lục Phi và Tần Hãn.
“Hai người cũng là thành viên trong tổ bay à?” Minh Ngọc hỏi.
Trước kia, khi Vưu Châu Châu còn ở Bắc Hàng, Lục Phi và Tần Hãn đã bay chung với cô rất nhiều lần nên họ rất nể phục cô. Trong lòng họ, Vưu Châu Châu là cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng nên không thích Minh Ngọc, quan hệ giữa họ cũng không được tốt.
“Đúng vậy, thì ra cơ trưởng Minh cũng ở trong đây sao?” Lục Phi cười đáp.
Cô nhìn đồng phục của bọn họ thì đã đoán được họ là nhân viên an toàn.
Khi Lý Nhất vào thì thấy đồng phục của Minh Ngọc, liền biết được cô ấy là cơ phó hai nên ngồi cách cô ấy một ghế. Vì Minh Ngọc là một cô gái xinh đẹp, nên anh thấy hơi xấu hổ, gật đầu xem như chào hỏi dù họ chẳng biết nhau.
Sau đó, Tống Thừa Lâm cũng đến. Anh ta ngạc nhiên khi thấy Lý Nhất: “Cậu cũng ở đây à?”
Lý Nhất cười: “Vâng, đội trưởng.”
Tống Thừa Lâm vỗ vai Lý Nhất, cười nói: “Không tồi nhé! Cậu vừa mới thăng chức cơ trưởng mà đã được làm cơ phó bay riêng rồi.”
“Vừa mới thăng chức cơ trưởng?” Minh Ngọc nhìn về phía hai người họ. Không phải chỉ có những người lão luyện mới được vào tổ bay này sao?
Tống Thừa Lâm quay đầu nhìn MInh Ngọc, gật đầu nói: “Đúng vậy. Tuy cậu ấy nhìn rất trẻ nhưng đã làm cơ phó lâu lắm rồi.”
Minh Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Cơ trưởng Minh, tôi có thể ngồi cạnh cô không?” Anh ta vừa cười vừa nói với Minh Ngọc.
“Anh biết tôi?” Cô cười đáp.
Anh ta cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên rồi, cô là cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng mà! Nhìn cô đẹp hơn trên bìa tạp chí gấp trăm lần luôn!”
Nói xong, anh ta liền ngồi xuống bên cạnh cô.
Nghe vậy, Lý Nhất nhìn Minh Ngọc, giờ mới nhớ ra mình đã thấy cô ấy trên tạp chí hàng không.
Minh Ngọc cười đáp: “Quá khen. Anh là?”
“Tống Thừa Lâm của hãng hàng không Trường Cát.”
Sau đó, hai người vui vẻ nói chuyện với nhau.
Một lát sau, ngoại trừ cơ trưởng và cơ phó một thì những người còn lại đều đã có mặt. Mọi người bàn tán xôn xao, không biết ai sẽ là cơ trưởng và cơ phó một đây.
Trong số đó, Minh Ngọc là người muốn biết nhất. Cô là cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng mà chỉ có thể làm cơ phó hai, không biết cơ trưởng này lợi hại đến cỡ nào đây.
“Có khi nào là phi công nước ngoài không?” Minh Ngọc suy đoán. Cô ấy biết gần hết những phi công xuất sắc trong nước. Lương Tấn đã là chuyện không thể nào, bởi vì anh đã thành Tổng giám đốc của Trường Cát nên sẽ không bay nữa. Lúc mới biết tin này, cô đã rất khiếp sợ. Anh trai của cô và Lương Tấn là bạn tốt của nhau mà còn không biết thân phận thật của anh. Ngoại trừ Lương Tấn thì còn ai nhỉ? Minh Ngọc chợt nhíu mày khi nghĩ đến một cái tên. Đúng là cô ta có đủ tư cách là cơ trưởng bay riêng nhưng… chỉ mong không phải là cô ta.
“Đã đến giờ họp rồi!” Những người đã làm quen với nhau nói.
Minh Ngọc giơ tay lên xem thời gian, chỉ còn một phút nữa là họp rồi.
Mọi người ngẩng đầu chờ đợi cơ trưởng và cơ phó một vẫn chưa xuất hiện.
Sau đó, tiếng giày cao gót bỗng nhiên vang lên, mọi người liền nhìn về phía cửa. Khi nhìn thấy người đến, có người như đã hiểu, người lại ngạc nhiên.
Vưu Châu Châu mặc đồng phục cơ trưởng đi phía trước, theo sau cô là Lương Tấn trong bộ đồng phục cơ phó một.
Tất cả nhìn theo họ, sau đó nhìn thấy Vưu Châu Châu ngồi ở chủ vị, Lương Tấn lại ngồi xuống cạnh cô.
Minh Ngọc nhíu mày. Vậy mà Lương Tấn lại đến, lại còn với tư cách cơ phó một nữa chứ. Quả nhiên, Vưu Châu Châu là cơ trưởng của chuyến bay này.
Vưu Châu Châu nhìn lướt qua mọi người, môi đỏ khẽ mở: “Tôi là Vưu Châu Châu, cơ trưởng của chuyến bay này. Vì mọi người đến từ nhiều hãng khác nhau nên chắc không biết nhau đâu nhỉ? Giờ mời mọi người tự giới thiệu trước.”
Cô nhìn về phía Lương Tấn, cười nói: “Bắt đầu từ vị cơ phó một đẹp trai đang ngồi cạnh tôi đi.”