Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 68: Chúng ta thật sự cần phải đi mua thảm




Giữa răng môi quyến luyến của bọn họ có hương vị thật ngọt ngào. Hai người dần dần chìm sâu vào nụ hôn kia. Lương Tấn rút ly rượu trong tay Vưu Châu Châu ra khỏi, rồi đặt ly rượu của cô với của anh lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh. Anh ngồi lên chiếc xích đu ở lan can, tiếp tục nụ hôn cùng cô.

Anh nghiêng người để xích đu lùi về phía sau một chút. Cơ thể Vưu Châu Châu cũng ngả ra sau. Lương Tấn nâng gáy cô lên, chỉ hôn trong chốc lát rồi lại ôm lấy cô, xoay người ngồi xuống xích đu, để cô ngồi lên trên đùi mình.

Hai người vừa ôm vừa trao nhau nụ hôn nóng bỏng. Cuối cùng từ tâm hồn cho đến thân thể đều hòa thành một. Bọn họ theo nhịp tới lui của xích đu mà một sâu một cạn. Gió thu mang theo không khí lạnh lẽo lướt qua cơ thể nóng bỏng, cảm giác vừa lạnh vừa nóng, nhưng cũng chỉ làm cho hai cơ thể kia thêm run rẩy một chút mà thôi, một giọt mồ hôi theo cơn gió nhẹ rơi xuống.

Ánh đèn ảo diệu lúc sáng lúc tối, ánh sáng chiếu đến ban công chỗ bọn họ trở nên âm u hơn, chỉ có thể lờ mờ thấy được hai bóng người đang không ngừng quấn lấy nhau. Trong đêm khuya vang lên âm thanh thỏa mãn đè nén.

Cuối cùng chiếc xích đu cũng dừng lại. Lương Tấn nằm trên xích đu, Vưu Châu Châu thì vùi trong ngực anh, cả hai cơ thể đều ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ thỏa mãn nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa sát vào nhau. Nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống, chiếc áo khoác trên vai Vưu Châu Châu rơi ra làm lộ bả vai cùng cánh tay trắng nõn của cô. Lương Tấn đang nhắm mắt cảm nhận được động tĩnh, anh nhanh chóng bắt được chiếc áo kia, sau đó khoác lại trên vai người con gái đang nằm trong lòng mình.

Qua một khoảng thời gian, hai người trên ghế xích đu kia dường như cũng chìm trong giấc ngủ. Gió thu thổi càng thêm se lạnh, Vưu Châu Châu nhắm mắt lại nhảy mũi vài lần. Đột nhiên Lương Tấn mở mắt, ôm chặt người trong ngực, đi ngang qua phòng khách, vào thẳng phòng ngủ, đặt người kia lên giường.

Lúc tỉnh dậy, Vưu Châu Châu nói với Lương Tấn cô sẽ làm cơ trưởng cấp cao ở Bắc Hàng. Anh “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Trừ em ra không ai có thể làm được.”

Buổi họp ở Bắc Hàng, vào lúc chủ nhiệm Trần nói sẽ thăng chức cho Vưu Châu Châu lên làm cơ trưởng cao cấp ở Bắc Hàng, không ai phản đối. Vì thế, chủ nhiệm Trần quyết định, sẽ chính thức nộp đơn chờ phê duyệt. Không may, tổng giám đốc Trương của Bắc Hàng lại đi công tác, thời gian có chút chênh lệch, chờ đợi được phê duyệt có lẽ sẽ hơi lâu.

La Xán Xán nói với Vưu Châu Châu: “Việc tốt luôn gặp trắc trở.”

Vưu Châu Châu nghĩ: danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” thì cô không xứng, nhưng còn làm cơ trưởng cấp cao thì cô hoàn toàn xứng đáng. Bản thân cô không có ham muốn công danh lợi lộc, lúc trước cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm cơ trưởng cấp cao kia, chỉ là chủ nhiệm Trần cứ luôn miệng nói mãi, rồi cô chợt cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xứng đáng. Cô nói với Lương Tấn, cô vẫn thích làm nữ cơ trưởng xinh đẹp nhất.

Lương Tấn nói: “Ai rồi cũng sẽ già.”

Vưu Châu Châu đưa tay nâng cằm anh, khẽ cắn nhẹ.

Bất kể như thế nào, cô vẫn luôn muốn hôn anh, đồ tốt thì cô sẽ không bao giờ từ chối.

La Xán Xán đã vượt qua được kì thi, trở thành tiếp viên phục vụ cho khoang hạng nhất. Cô được ngồi trên máy bay Lương Tấn cầm lái hai lần.

Lý Sơ Nhất cũng thi lên làm cơ trưởng, Vưu Châu Châu và Lương Tấn đều đồng ý giúp đỡ. Lúc Vưu Châu Châu nhận nhiệm vụ, cũng là lúc anh đang cùng với Lý Sơ Nhất nói về lý thuyết, những hạng mục cần chú ý khi làm cơ trưởng, còn khi anh nhận nhiệm vụ thì cô lại là người giảng.

Có một khoảng thời gian, Lương Tấn và Vưu Châu Châu đều tự mình bay tới bay lui, cả tháng không hề gặp nhau. Rất khó để hai bọn họ cùng nhau hướng dẫn Lý Sơ Nhất.

“Vào lúc sắp hạ cánh nhìn thì đơn giản, nhưng rất quan trọng. Khi cậu bay tôi cũng đã nói qua, trình tự phải thành thục, ils là điểm mù cần phải chú ý, 11z đường dẫn phía trước, gp là trượt đường dài.”

Sau khi Vưu Châu Châu vừa về đến nơi, dùng chìa khoá mở cửa nhà của Lương Tấn, một tháng trước, anh đã đưa chìa khoá nhà cho cô. Vừa vào đến cửa, thì cô đã thấy Lương Tấn và Lý Sơ Nhất đang ngồi mặt đối mặt trên ghế sofa, nói về trình tự hạ cánh. Sắc mặc anh lãnh đạm.

Cô đặt hành lý bên cạnh cửa, cởi giày đi vào phòng khách. Trên kệ giày có một đôi dép dành cho nữ, là Lương Tấn mua cho cô, nhưng cô vẫn không muốn mang, đi chân đất vẫn thích hơn. Anh và Lý Sơ Nhất nói chuyện chăm chú, Vưu Châu Châu đi đến, ngồi xuống bên cạnh anh. Lý Sơ Nhất gọi một tiếng “Cơ trưởng Vưu”, anh cũng khẽ liếc nhìn sang cô, rồi tiếp tục nói với Lý Sơ Nhất phải tỉ mỉ chính xác khi hạ cánh.

Chờ một lúc, Lý Sơ Nhất và Lương Tấn lại nói đến chuyện đường băng: Có máy bay lúc hạ cánh xuống bị chệch đường băng, nên gặp phải trục trặc, thân máy bay bị nứt ra.

Chân cô đưa ra sau chân Lương Tấn, lặng lẽ dùng đầu ngón chân khẽ đụng chạm vào bắp chân anh, ra hiệu anh dạy nhanh lên. Lương Tấn ngồi yên không nhúc nhích, lại tiếp tục nói chuyện với Lý Sơ Nhất.

Cuối cùng cô lên tiếng, nói với Lý Sơ Nhất: “Tìm hiểu rõ về sân bay cũng rất quan trọng, cậu quay về nhà tự tra thông tin và tìm hiểu về sân bay đi.”

Lý Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn Vưu Châu Châu, rồi lại nhìn Lương Tấn, nhận ra là mình ngồi đó quá lâu, cậu ta cười khúc khích: “Được, vậy tôi đi về trước.”

Lý Sơ Nhất vừa ra khỏi cửa, cách cánh cửa phòng, Vưu Châu Châu dạng chân ngồi lên đùi Lương Tấn. Hai tay nâng mặt anh, dùng sức hôn.

“Một tháng không gặp.” Cô khó khăn nói.

Vưu Châu Châu vừa hôn xuống, cũng là thả dê vào miệng cọp, Lương Tấn dùng sức ngậm lấy lưỡi cô, quấn lấy thật chặt. Cô rên hừ hừ, hai tay sờ loạn xạ lên người anh, Lương Tấn tháo bỏ từng lớp quần áo trên người cô. Hai người họ thay đổi đủ loại tư thế, vào lúc dữ dội nhất, hai người cùng nhau rớt xuống ghế, nhưng vẫn tiếp tục lăn trên sàn vài vòng.

Mồ hôi đầm đìa trong cái lạnh giá của mùa đông.

Sau đó, Lương Tấn ôm Vưu Châu Châu lên sofa. Hai người nằm dài lên đó, tay anh mò lấy đại quần áo bên dưới để đắp lên người cô. Chân đụng phải ngón chân của cô, chậm rãi lên tiếng: “Chúng ta thật sự cần phải đi mua thảm.”

*

Tháng một, rất nhiều chỗ cũng như đất nước đều có tuyết rơi. Máy bay luôn phải đến trễ.

Khi Vưu Châu Châu vừa bay từ London về đến điểm xuất phát, bởi vì tuyết rơi bên ngoài, đầy trên đường băng nên do đó cô phải bay vòng trên không trung hơn mười phút, máy móc biểu thị lên thông báo không đủ nhiên liệu. Vưu Châu Châu khao hiểu nhìn Lục Phi hỏi: “Lần này là bởi vì đường băng, nên chỉ bay vòng trên đây có hơn mười phút, sao nhiên liệu lại không đủ?”

Lục Phi cũng kinh ngạc: “Chuyện này đúng thật là kì lạ. Hơn nữa, coi như bay thêm khoảng hơn mười phút nữa thì nhiên liệu cũng đủ để bay đến Bắc Thành.”

Vưu Châu Châu nói: “Sợ là dầu bị rỉ vào.”

“Gì cơ?” Tần Hãn giật mình hỏi.

Lục Phi gật đầu: “Ừm, chắc là vậy rồi.”

Tần Hãn nhíu mày: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Vưu Châu Châu bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta đang ở không phận của Nga, cách sân bay Irkutsk khá gần, bây giờ phải nhanh chóng thông báo cho kiểm soát viên xin hạ cánh tạm thời ở đó.”

“Được.” Lục Phi liên lạc với kiểm soát viên.

Sau khi nghe xong tình hình đã đồng ý cho máy bay hạ cánh tạm thời, nói: “Từ chỗ của mọi người đến sân bay Irkutsk cần bay khoảng bốn mươi lăm phút.”

“Không được. Theo mức nhiên liệu bây giờ chúng tôi chỉ có thể bay được thêm khoảng hai mươi lăm phút nữa thôi.” Vưu Châu Châu nói: “Cho chúng tôi xin tuyến bay thẳng.”

Kiểm soát viên: “Để tôi kiểm tra lại một chút.”

Rất nhanh, kiểm soát viên đã cung cấp một tuyến đường mới. Bản đồ thay đổi, Vưu Châu Châu nhìn vào đường bay mới, nói: “Dựa theo bản đồ này, cũng phải mất ba mươi lăm phút mới có thể đến nơi.”

“Vậy cũng không đủ nhiên liệu đâu!” Lục Phi và Tần Hãn đồng thanh lên tiếng.

“Không còn đường bay thẳng nào khác sao?” Cô lại hỏi kiểm soát viên.

Bên đó lại trả lời: “Không còn, đây là tuyến đường gần nhất rồi.”

“Làm sao bây giờ?”

“Không bay được đến sân bay, chẳng lẽ lại phải hạ cánh khẩn cấp sao?”

Lục Phi và Tần Hãn sốt ruột cậu một câu, tôi một câu.

Máy bay hạ cánh khẩn cấp là trường hợp vô cùng nguy hiểm.

“Cơ trưởng Vưu, làm sao bay giờ?”

Lục Phi và Tần Hãn liên tục hỏi trong rối rắm.

*

Cuộc họp nội bộ ở Bắc Hàng, tổng giám đốc Trương đang phê duyệt đơn xin cho Vưu Châu Châu lên làm cơ trưởng cấp cao. Ngay lúc này trong phòng họp, đặt bản văn kiện xuống.

Minh Ngọc đẩy cửa lớn phòng họp, chậm rãi đi vào.

Người bên tiếng phần lớn là những người có chức vụ cao trong công ty. Khi nhìn thấy Minh Ngọc đẩy cửa đi vào ai cũng nhíu chân mày.

Chủ nhiệm Trần trầm mặt nói: “Cơ trưởng Minh đến đây làm gì?”

Minh Ngọc nhìn chủ nhiệm Trần một lúc, lại nhìn qua người đang ngồi, cuối cùng nhìn về phía tổng giám đốc Trương, mặt không biến sắc lên tiếng: “Tổng giám đốc Trương, tôi đánh liều vào đây, quấy rầy mọi người.”

“Có chuyện gì mà lại phải vào đây nói? Cô không biết phân biệt lúc nào nên hay không nên sao?” Tổng giám đốc Trương nghiêm mặt.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều rơi trên người Minh Ngọc.

Cô vẫn thẳng người, nói: “Vô cùng xin lỗi, nhưng vì có chuyện, tôi cảm thấy nên báo cáo với các vị lãnh đạo, để tránh những trường hợp xấu có thể xảy ra sau này.”

“Có chuyện gì, nói đi.” Tổng giám đốc Trưởng hỏi.

Minh Ngọc gật đầu, bắt đầu cất giọng: “Hệ thống theo dõi thông báo cơ trưởng Vưu không theo tuyến đường bay đến Bắc Thành.”

“Khi bay khó tránh khỏi những tình huống khẩn cấp. Cơ trưởng Vưu là người phải chịu trách nhiệm trên máy bay, có quyền tự phán đoán tình huống cũng như đưa ra biện pháp xử lý.” Chủ nhiệm Trần nói.

Minh Ngọc gật đầu: “Đúng thế. Nhưng rốt cuộc là vì lý do gì mà không bay thẳng đến sân bay Bắc Thành, nên tôi đề nghị chúng ta nên chờ sau khi cơ trưởng Vưu bay về tới, điều tra kỹ càng rồi hãy kết luận. Đương nhiên, tôi cũng rất hy vọng cô ấy sau khi trở lại sẽ hợp tác điều tra.”

“Chuyện này…”

Mọi người tham gia buổi họp quay mặt nhìn nhau.

“Cơ trưởng Minh, ý cô là cơ trưởng Vưu đã xảy ra chuyện?” Chủ nhiệm Trần hỏi.

Minh Ngọc lắc đầu: “Tôi chỉ cho rằng, phải đợi sau khi cơ trưởng Vưu về đến nơi, đợi cô ấy trình bày rõ ràng đã rồi mới quyết định là cách tốt nhất. Nếu như cơ trưởng Vưu không phạm chút sai lầm nào, thì mọi chuyện vẫn sẽ bình thường.”

Mọi người tiếng phòng bàn tán ầm ĩ.

Tổng giám đốc Trương suy nghĩ, nếu như Vưu Châu Châu phạm phải sai lầm, hoặc gặp phải tình huống nào khác có chút sơ xuất, văn kiện của cơ trưởng cấp cao được phát ra ngoài thì quả thật là không ổn cho lắm. Đắn đo hồi lâu, ông ta tạm đặt tập văn kiện xuống. Đảo mắt nhìn Minh Ngọc: “Không có chuyện gì khác thì mời cô ra khỏi phòng, chúng tôi vẫn còn phải họp.”

Minh Ngọc mỉm cười: “Được.”

Cô giẫm lên giày cao gót, đi ra khỏi phòng họp.

*

Lương Tấn không có nhiệm vụ, nên đi shopping, mua thảm, định sẽ trải dài trong phòng khách lẫn phòng ngủ.

Từ cửa hàng đi ra, anh tính toán thời gian, Vưu Châu Châu bay từ London về, chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là sẽ đến sân bay Bắc Thành.

*

Lúc này trong buồng lái, Vưu Châu Châu nhíu mày áp lực nặng nề nhìn đồng hồ nhiên liệu.

Lục Phi và Tần Hãn vẫn cứ hỏi đi hỏi lại một câu “Làm sao bây giờ?” lo lắng chờ quyết định của cô.

Đến sân bay thì không đủ nhiên liệu, hạ cánh khẩn cấp thì sống chết khó đoán, còn có thể làm ảnh hưởng những người sống bên dưới. Bọn họ không bao giờ muốn gặp phải tình huống hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc kia thêm một lần nào nữa.