Vưu Châu Châu nhìn Lương Tấn, phong độ của anh vẫn thế, chỉ là gương mặt có những cảm xúc khó tả. Anh vẫn là người đàn ông mà cô thích, bởi vì ngay cả khi anh đang chắn trước mặt mình nhưng bản thân cô vẫn không cảm thấy khó chịu. Chỉ là, cô lại có một loại cảm giác khác. Càng thích, thì càng nóng giận, nhất là khi anh lại hỏi như thế.
“Đâu có.” Cô nói.
Nói xong rồi thì lách qua người anh, đi về phía cửa lớn. Nhưng khi đi được vài bước, cánh tay bên hông đột nhiên bị nắm chặt. Vưu Châu Châu quay đầu nhìn, anh đang ở phía sau, nắm tay cô cùng đi. Bản thân cố gắng vùng vẫy mấy lần, nhưng anh vẫn cứ nắm chặt lấy như vậy, vì thế dù cô có tốn sức đến mấy cũng không thoát ra được. Lương Tấn không nói chuyện, chỉ im lặng nắm tay cô bước đi.
Người ra vào Bắc Hàng không ít, nhìn thấy hai bọn họ như thế không khỏi giật mình. Có người cắm đầu đi về phía trước, có người nhìn hai người gật đầu chào. Minh Ngọc đuổi theo Lương Tấn xuống tận dưới lầu, nhìn thấy anh và Vưu Châu Châu đang nắm tay nhau, thì không tiếp tục đuổi theo nữa.
Đi qua vài con phố, Lương Tấn vẫn không nói chuyện, nhưng lại không chịu buông tay Vưu Châu Châu ra. Có mấy lần muốn giật tay ra nhưng không được, cô dừng bước, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.
“Thả tôi ra!”
Lương Tấn cũng dừng lại, đứng đó nhìn cô, lâu sau, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Vưu Châu Châu, đừng tức giận.”
Vưu Châu Châu hừ lạnh: “Anh biết tôi đang giận gì sao?”
Lương Tấn thở dài: “Khi em bay đi Sydney, Hà Vũ Khiết gặp phải tai nạn vì thế nên không lên được máy bay. Nhưng lúc cô ấy bất tỉnh, không một ai biết là cô ấy xảy ra tai nạn, gần bốn ngày trời mới tìm ra được. Ngoài ra lúc ấy tôi ở San Francisco do sốt ruột nên mới cúp máy của em. Mấy ngày nay, tôi phụ bác Hà đi tìm người, lúc ấy các dây thần kinh đều căng cứng. Sau khi tìm được người mới thấy đỡ nặng nề. Khi đó tôi gọi điện thoại cho em, nhưng em lại tức giận, nói không muốn nghe thấy giọng tôi. Tôi nghĩ, là bởi vì tôi cúp máy của em, nên bởi thế nên em mới tức giận, đây là lỗi của tôi.”
“Không tìm thấy Hà Vũ Khiết, anh khẩn trương đến thế sao?”
“Bác Hà là người mà tôi luôn kính trọng.”
Vưu Châu Châu trầm mặc một lát, lại nói: “Không, dường như tôi đang tức giận với chính bản thân mình. Anh sai, anh sai vì anh không để tâm. Nhưng tôi thì lại bắt đầu để ý.” Cô ngước mắt lên nhìn những chiếc xe đang chậm rãi qua lại trên đường.
Trước kia cô không ngại anh không quan tâm mình, cô thích anh, chỉ muốn đem cái núi băng này tan ra, nhưng bỗng nhiên cô rất để ý.
Lương Tấn nhẹ nói: “Tôi biết rồi.”
“Anh thì biết cái gì chứ?” Vưu Châu Châu nhìn anh chằm chằm.
Khoé môi anh mấp máy, hồi lâu vẫn không nói thành lời.
“Anh thả tôi ra!” Vưu Châu Châu tức giận túm lấy tay của anh.
Lương Tấn không buông tay, cô vẫn không tài nào thoát được. Anh nhìn cô, nói: “Vưu Châu Châu, có những lời không nhất thiết phải nói ra.”
Vưu Châu Châu càng lúc càng thêm tức giận, cô dùng sức hất tay anh ra.
Lương Tấn cầm lấy cánh tay cô vừa dùng lực, kéo cô xoay người lại, ôm vào ngực mình. Lúc này anh mới buông tay ra, nhưng một tay lại ôm ngang hông cô, tay còn lại ấn vào cổ cô, đem cả đầu cô đặt trên lòng ngực anh. Khoé môi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh sẽ trân trọng.”
“Trân trọng cái gì?” Đầu Vưu Châu Châu bị anh ấn lấy, giọng nói ồm ồm.
Lương Tấn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em.”
Cô cảm nhận được nhịp tim của anh đập nhanh. Bản thân mình nằm trong ngực anh không động đậy.
Lương Tấn ôm cô cũng thế.
Ngoài đường sầm uất đông người lẫn xe cô tới lui như nước.
Thật lâu sau, Vưu Châu Châu ngẩng đầu lên từ trong ngực anh. Lương Tấn ấy vậy mà lại có thể nói những câu như thế này. Cô yên lặng nhìn anh: “Những lời anh nói em coi như là thật.”
Lương Tấn gật đầu: “Ừm.”
Tâm trạng của Vưu Châu Châu lại trở nên tốt hơn. Hai tay đang đặt trước ngực nâng lên, vòng qua cổ anh, khoé miệng nhếch cao, nháy một bên mắt, cười với anh.
Cô cười lên thật sự rất quyến rũ.
“Trong lòng anh có em sao?” Cô lại nháy mắt nói.
Môi Lương Tấn không tự chủ cũng có chút giương môi lên. Anh vẫn luôn ít nói, không thích nói nhiều, nhưng cô thì lại trái ngược với anh.
“Ừm.”
“Bắt đầu từ khi nào thế?”
“Không biết.”
“Nghĩ kĩ lại xem.”
“Không biết.”
“Nghĩ thêm một lát nữa.”
“Không nghĩ ra được.”
Vưu Châu Châu hừ một tiếng, nhưng không hỏi lại.
Tiếng chuông điện thoại của Lương Tấn chợt vang lên, anh buông cô ra, tay cho vào túi lấy điện thoại.
Là ông Hà gọi đến, nói Hà Vũ Khiết đã xuất viện, bọn họ muốn đến Sydney.
“Cháu sẽ tới ngay.” Lương Tấn trả lời lại.
Sau khi cúp máy, anh nhìn Vưu Châu Châu, nói: “Anh dẫn em đi gặp một người.”
Lúc Lương Tấn nói chuyện điện thoại, Vưu Châu Châu nghe thấy nhắc tới cái tên Hà Vũ Khiết. Việc cô tức giận dường như là vì nghe thấy cái tên Hà Vũ Khiết này, nhưng thật ra là vì vấn đề bản thân của hai người. Dù vậy, cô vẫn không thích cái tên đó.
Lương Tấn nói: “Bác Hà, cũng chính là ông nội của Hà Vũ Khiết, khi còn trẻ từng làm phi công cho bên không quân, lúc đang thi hành nhiệm vụ thì chấn thương, chân bị tật, rời khỏi quân ngũ, sau đó làm quản lý thư viện trong một trường học. Những lúc rảnh rỗi, bác ấy thích sưu tập mô hình máy bay quân đội của các nước khác. Lần đầu tiên anh nhìn thấy mô hình máy bay chiến đấu chính là ở chỗ đó, năm ấy anh thường xuyên đến chỗ của bác làm để xem mô hình.”
Phi công của không quân? Vưu Châu Châu chợt nhớ lại, cô từng nghe cha mẹ anh nói lúc trước anh làm quân bay. “Anh đã từng là quân bay, vì sao không làm phi công bên đó, mà lại chuyển qua làm phi công lái máy bay dân dụng vậy?” Cô hỏi.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, khi nào có thời gian, anh sẽ nói cho em nghe. Bây giờ, đến bệnh viện trước đã.”
“Hà Vũ Khiết đang ở đâu?” Vưu Châu Châu nhìn anh hỏi.
“Cô ấy là cháu gái lớn nhất, đây là lần đầu tiên anh gặp cô ấy.”
Vưu Châu Châu nhướng chân mày: “Lần đầu tiên sao?”
Lương Tấn cúi đầu nhìn cô: “Không phải sao?”
Vưu Châu Châu nở nụ cười: “Đi thôi.”
Hai người đến bệnh viện, Hà Vũ Khiết đã làm xong thủ tục xuất viện. Ông Hà nhìn về phía Vưu Châu Châu, hỏi thăm: “Cô đây là…”
Vưu Châu Châu đang muốn lên tiếng, thì Lương Tấn nói: “Bác Hà, đây là bạn gái cháu Vưu Châu Châu, cũng là cơ trưởng nữ đầu tiên của Bắc Hàng. Chiếc vé lần trước bác nhờ, là cháu đã nhờ cô ấy lấy hộ đấy ạ.”
*
Ông Hà và cháu gái mình đi khỏi Bắc Thành, đến Sydney. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Vưu Châu Châu nhíu mày nhìn Lương Tấn: “Bạn gái?”
Lương Tấn nhìn cô một cách kỳ lạ: “Không đúng à?”
“Từ khi nào mà em đã trở thành bạn gái anh rồi? Có thể nói, từ lúc nào anh đã coi em là bạn gái anh thế?”
“Lần hạ cánh khẩn cấp ở sa mạc, tại khách sạn…”
“Lúc đó, anh chưa hề đề cập gì đến chuyện này.”
Lương Tấn nghiêm túc nói: “Đã như vậy rồi mà không phải là bạn gái thì là gì?”
“Tuỳ tiện tìm đại một ai đó cũng có thể mà.”
“Anh không có tuỳ tiện như vậy.”
Vưu Châu Châu từ chối cho ý kiến.
*
Chập tối, Lương Tấn đưa Vưu Châu Châu trở về chung cư. Cô hỏi anh ngày mai có phải nhận nhiệm vụ không, Lương Tấn nói không. Thế là Vưu Châu Châu lấy một bình rượu đỏ cùng với hai ly rượu đế cao ra.
Cô nói với anh: “Mừng anh đã bay về an toàn.”
Hai ly rượu đều đã được Vưu Châu Châu rót đều.
Cô cầm ly đi đến ngồi trên xích đi ngoài ban công, Lương Tấn cũng cầm ly rượu ngồi bên cạnh. Vưu Châu Châu nâng ly rượu, Lương Tấn nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm cốc cô, hai người nhấp một miếng.
Bên trên nhà cao tầng, đèn đường lấp lóe đủ hình dạng, ánh đèn xe xếp thành hàng chạy chậm rãi.
Càng về khuya, những ánh sáng đó cũng dẫn trở nên yên tĩnh, Vưu Châu Châu đã uống xong ly rượu trong tay. Cô ngẩng đầu, dường như say mà dường như không nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Cơ trưởng Lương, anh là người đàn ông của em.”
Lương Tấn nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn sang. Vưu Châu Châu chớp mắt một cái, uể oải, đôi mắt sáng xinh đẹp như dòng nước.
Cô lại đột nhiên nói: “Anh giúp Minh Ngọc.”
“Cũng chỉ là có sao nói vậy thôi.”
“Như vậy cũng là giúp cô ấy rồi, em không vui.”
Lương Tấn cúi đầu, chạm môi vào khuôn mặt đang ngẩng lên của Vưu Châu Châu.
Cô uống một ngụm rượu, nhìn anh ngoắc tay. Lương Tấn lại một lần nữa cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.