Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 64: “Chú ý an toàn.”




Cuộc nói chuyện đột nhiên bị đứt quãng. Lương Tấn ngồi dựa vào ghế, tay cầm điện thoại đặt bên tai. Giữ tư thế này hồi lâu anh mới đem điện thoại buông thõng xuống. Vừa nãy khi đang nói chuyện với Vưu Châu Châu, cuộc gọi kia cũng đã tự ngắt. Anh cúi đầu, gọi lại.

“Lương Tấn, Vũ Khiết đã tỉnh rồi!” Là giọng của một người đàn ông lớn tuổi truyền đến.

Lương Tấn nhớ lại, Hà Vũ Khiết bị đụng xe, nửa mê nửa tỉnh, phải nằm ở bệnh viện. Bốn ngày trôi qua, cuối cùng cũng tỉnh.

“Tỉnh rồi thì tốt.” Lương Tấn nói: “Bác Hà, một lát nữa cháu sẽ đến.”

Lương Tấn đứng dậy. Tối qua từ lúc hạ cánh xuống, về đến chung cư cũng đã hai giờ sáng, sau khi rửa mặt xong xuôi thì cũng đã hai giờ hai mươi, nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được, định ngồi trên ghế đọc sách, sẵn chờ tin trả lời của Vưu Châu Châu. Đến giờ cũng đã sáu giờ, bay hơn mười tiếng, một phút anh cũng không nghỉ ngơi.

Anh mở cửa, ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng khách, mở cửa lớn đi ra ngoài.

Sáng sớm mùa thu, bên ngoài trời tờ mờ sáng.

Hà Vũ Khiết nằm trên giường bệnh, trên đầu được quấn quanh bởi băng gạc, đôi mắt mở to vì vừa mới tỉnh lại. Ông nội của cô, cũng chính là “Bác Hà” của Lương Tấn đứng canh trước giường, hỏi cô có muốn ăn chút gì hay không. Là một ông lão sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, có chút tiền tuỵ.

Lần đầu tiên Lương Tấn đứng trước mặt cháu gái của ông Hà. Thông tin trong hộ chiếu: Hà Vũ Khiết, sinh năm 1997, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.

Anh mua trái cây, đến gần phòng bệnh thì đặt lên bàn.

“Nếu đã tỉnh rồi thì không có gì đáng lo cả. Theo lời bác sĩ thì chẳng mấy chốc sẽ khỏe lại nhanh thôi.” Lương Tấn nói với ông Hà.

Ông lão gật đầu: “Nó tỉnh, tôi cũng yên tâm.”

Ông muốn giới thiệu Hà Vũ Khiết với Lương Tấn, anh vội ngăn cản: “Không cần đâu ạ, cứ để cô ấy nghỉ ngơi.”

Hà Vũ Khiết vừa mới tỉnh dậy, ánh mắt nửa khép nửa mở, nhìn Lương Tấn.

Lương Tấn vẫn cứ kiệm lời, đứng đó, không nói gì, bệnh nhân cũng cần phải nghỉ ngơi. Đứng một hồi, anh nhìn ông lão nói: “Để hôm nào cháu sẽ đến nữa ạ.”

“Được. Nhìn cậu giống như ngủ không được ngon giấc, mới sáng sớm tôi đã đánh thức cậu, tôi thật là hồ đồ mà.” Ông lão nhìn thấy trong mắt Lương Tấn có vài tia máu đỏ, nói.

Anh nở nụ cười: “Không sao ạ. Bác Hà, cháu đi đây.”

“Được được được, cậu cứ về nghỉ ngơi đi, có cơ hội chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.”

Từ trong bệnh viện đi ra, trở về chung cư. Anh muốn ngủ bù, nhưng nằm trên giường mãi vẫn không tài nào chợp mắt được. Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên anh bị mất ngủ.

Lương Tấn rời khỏi giường đi đến phòng khách, cầm lấy điều khiển TV mở lên. Đến đài thông báo tin tức nước ngoài, mở đầu chính là tin nói về trận bão ơn Sydney. Vào năm giờ chiều ngày hôm qua, một trận bão lớn đã đổ bộ vào Sydney. Đường phố đều bị chìm trong biển nước, những món đồ trong cửa hàng bị cuốn bay khắp nơi, cuối cùng rơi đầy trên mặt đất, chìm vào trong những vũng nước. Máy bay chờ ở sân bay cũng bị ngập trong nước, vì thế sân bay phải tạm thời đóng cửa, khoảng mười mấy chuyến bay cũng bị ảnh hưởng vì cơn bão này. Theo dự báo thời tiết nói, ngày hôm sau so với buổi chiều hôm trước bão sẽ càng thêm mạnh.

‘Ngày hôm sau’ cũng chính là ngày hôm nay. Hôm nay ở Sydney vẫn còn bão. Lương Tấn cau mày, anh cầm điện thoại kiểm tra thông tin chuyến bay của Bắc Hàng từ Sydney đến Bắc Thành, vẫn hiển thị hai chữ HUỶ BỎ.

Vưu Châu Châu bị kẹt lại ở Sydney, không biết bao giờ mới có thể trở về.

Bên tai Lương Tấn vang vọng lại những lời mà cô nói qua điện thoại trước đó.

“Không biết tại sao tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, lại còn có cảm giác hơi mệt. Tạm thời anh đừng gọi cho tôi nữa, tránh làm cho tôi điên lên.”

“Tạm thời tôi không muốn nghe giọng của anh.”

Lương Tấn có cảm giác phiền muộn trong lòng.

Trên TV vẫn đang chiếu hình ảnh cơn bão ở Sydney.

Anh ngồi ngẩn người trên ghế sofa, bình tĩnh nhìn những hình ảnh trên TV.

Sau đó, cuối cùng anh cũng đã ngủ thiếp đi. Lưng tựa vào ghế, mắt nhắm lại.

“Tôi là Vưu Châu Châu, nữ cơ trưởng người Trung Quốc trẻ tuổi nhất ở Bắc Hàng.”

“Tôi là Vưu Châu Châu, nữ cơ trưởng người Trung Quốc xinh đẹp nhất ở Bắc Hàng.”

Lương Tấn mơ về cô. Mơ đến lúc cô làm xong nhiệm vụ, bay vạn dặm xa xôi đến Toronto chỉ để tìm anh, nói rằng cô muốn gặp anh. Anh mơ cô đợi ròng rã hết hai ngày trời để lấy được bình rượu kia, cùng anh uống rượu trong phòng, bên ngoài ánh sao sáng rực rỡ trên bầu trời. Sau đó, anh lại mơ đến lúc ở London, cô mang mặt nạ hình thù kỳ quái, dữ tợn, dùng tiếng anh lưu loát hỏi: “Tiên sinh, anh đang nhớ đến tôi sao?”, cũng trong khi ấy cô đã hôn anh qua chiếc mặt nạ đó. Lại mơ đến lúc cô được nghỉ phép nên đã đến Toronto thì đúng lúc ở đó đang có lễ hội dành cho người đồng tính, cô bị kẹt trong đoàn người, anh đã nắm lấy tay cô cùng nhau vượt ra khỏi nơi ấy, sau đó cô ôm eo anh thật chặt. Anh lại mơ đến lúc bọn họ ở Venice, cô từ một chiếc gondola nhảy vào trong ngực anh, mơ đến lúc hai người họ cùng nhau bay xuyên qua sấm chớp, và cả lúc cô hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara, anh đã lái xe đến tìm cô, cùng nhau triền miên trên xe….

Cuối cùng, mơ đến lúc cô bị kẹt bên trong cơn bão ở Sydney, cô nói là cô không muốn gặp anh thêm lần nào nữa.

Chân mày Lương Tấn cau lại, đôi mắt có chút giật giật, chậm rãi mở ra.

Kênh tin tức không ngừng lặp đi lặp lại những thông báo kia, nhưng anh vẫn không chuyển kênh cứ thế nghe đi nghe lại vô số lần.

Cuối cùng anh lấy điện thoại ra vào danh bạ tìm đến tên Vưu Châu Châu, ngón tay cứ để trên màn hình phân vân không biết có nên nhấn nút gọi hay không, bên tai lại vang lên lời cô nói: Tạm thời tôi không muốn nghe thấy giọng của anh. Vì thế Lương Tấn chọn mục gửi tin nhắn.

“Chú ý an toàn.”

*

Vưu Châu Châu một lần nữa đổi qua phòng thủy tinh cũ của mình. Giờ phút này cô đang ngồi xem TV ở phòng, quan sát sự chuyển biến của thời tiết. Cô nhận được tin nhắn của Lương Tấn, bốn từ vô cùng đơn giản. Vưu Châu Châu vẫn không trả lời, cảm thấy mình không có gì để trả lời.

Trong TV lại thông báo sự tổn thất của mỗi cửa hàng sau cơn bão.

Cuối cùng, lại nói cơn bão chiều nay có khả năng còn mạnh hơn hôm qua.

Bởi vì mưa to gió lớn, sân bay vẫn phải tạm thời đóng cửa, e là phải đợi đến khi trời quang mây tạnh thì mới có thể hoạt động trở lại.

“Hôm qua có người ra biển lướt sóng, rồi bị bão cuốn đi.” Lúc ăn cơm, Tần Hãn luyên thuyên nói.

Lục Phi tiếp lời: “Đã biết có bão mà còn đi, chắc sống đủ rồi.”

Vưu Châu Châu nói tiếp: “Mấy ngày này, mọi người đừng nên đi đâu hết.”

Những nhân viên trong tổ bay ngồi xung quanh đều cười nói: “Cơ trưởng Vưu, cô yên tâm đi.”

Vào những lúc không lái máy bay thì bọn họ vẫn coi trọng cô.

“Buổi chiều vẫn còn mưa to gió lớn, không biết sẽ còn lớn đến cỡ nào nữa.”

Mọi người vừa ăn cơm, vừa bàn luận.

Còn có người nói: “Mới chỉ bị hoãn chuyến bay có một ngày thôi đã thấy nhớ nhà rồi.”

*

Dự kiến gió và mưa sẽ đến. Nhân viên phi hành đoàn tiếp tục ở lại Sydney.

Qua hai ngày sau mới hoàn toàn gió êm sóng lặng. Sân bay Kingsford Smith lại một lần nữa được mở ra. Vưu Châu Châu và tất cả nhưng người khác cuối cùng cũng đã có thể bay về.

Sau mười hai tiếng, máy bay đã đến không phận Bắc Hàng đang chờ đợi để hạ cánh.

“QJV827 xin cất cánh.”

Trong đài nói chuyện bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, trầm thấp có phần điềm đạm.

Rất dễ nghe.

Chân màu Vưu Châu Châu giật giật, vẻ mặt lại vô cùng tự nhiên. Cô đường đường chính chính ngồi trên ghế lái, nói với đài không lưu: “GCB771 xin được hạ cánh.”

Giọng nói của cô bình tĩnh mà quyết đoán.

Đài không lưu đưa ra chỉ lệnh:

“CJV827 xin chờ đợi.”

“GCB771 xin chờ đợi.”

Một chiếc máy bay ở trên trời đang chờ hạ cánh, một chiếc còn lại đang ở dưới mặt đất để chờ cất cánh.