Lương Tấn nói với Minh Ngọc: “Đi về phòng đi.”
Minh Ngọc gật đầu: “Ừm.” Bốn động cơ không hoạt động, hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc khiến cho tâm trạng cô không được tốt, khi nhìn thấy Lương Tấn cô mới dằn những cảm xúc ấy lại. Khi thấy Lương Tấn và Vưu Châu Châu đứng hung, cô khẽ đưa mắt nhìn hai người họ, cất bước đi về phía thang máy.
Tiếp viên trưởng Vương và mọi người đi sau lưng Minh Ngọc.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong một khoảng thời gian ngắn, cả đoàn người chỉ còn lại mỗi Vưu Châu Châu và Lương Tấn.
“Cô cũng đi về phòng đi.” Anh cũng nói thế với cô.
Sau khi trải qua chuyện hạ cánh khẩn cấp vào ban sáng, Vưu Châu Châu đúng là cảm thấy rất mệt. Cô cần phải nghỉ ngơi, vì vậy đi về phía thang máy cùng với Lương Tấn, chờ đợi lượt tiếp theo.
Thang máy xuống đến nơi, cửa mở ra, cả hai người họ cùng bước vào. Lương Tấn đứng bên cạnh cửa, đưa tay nhấn xuống số ‘3’, sau đó lại nhấn tiếp số ‘4’. Lúc cửa thang sắp đóng lại, có một người phụ nữ trùm khăn trên đầu bước vào.
Vưu Châu Châu liếc nhìn thấy số ‘4’ đang phát sáng kia, quay đầu về phía anh: “Một mình tôi ở lầu ba hả?”
“Không phải vậy sao?” Lương Tấn nhìn cô.
“Anh dẫn tôi đi.”
“Gần mà, tự cô cũng có thể đi được.”
Trong thang máy lúc này còn có người ngoài, cô trừng mắt nhìn Lương Tấn, anh không thèm để ý. Thang nhanh chóng ngừng ở tầng ba, Vưu Châu Châu hừ nhẹ một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
Lầu ba còn có người bên Bắc Hàng, Vưu Châu Châu gật đầu với người chào hỏi mình rồi bước vào trong phòng. Cô vừa vào cửa thì lập tức tháo giày cao gót ra, ngã xuống giường bắt đầu ngủ. Đang lim dim thì lại có ai đó gõ cửa, hóa ra là người mà Lương Tấn nhờ đưa hành lý tới cho cô. “Cũng chả chịu tự đến đây nữa.” Vưu Châu Châu oán thầm. Cô xách hành lý vào trong rồi lại tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Phòng trên lầu bốn vừa có người Bắc Hàng vừa có người Trường Cát. Sau khi Minh Ngọc bước vào phòng thì lập tức suy nghĩ về sự cố lần này. Cô biết là do mình sơ suất nên tâm tình buồn như đưa đám. Trước kia cô chưa từng mắc sai lầm nào cả, vậy mà hôm nay lại phạm phải lỗi, còn sai ngay trước mặt Vưu Châu Châu nữa chứ, thế nên cô vừa bội phục Vưu Châu Châu, lại vừa cảm thấy không cam lòng, tâm tình trở nên rất mâu thuẫn. Hơn nữa cũng không biết làm sao đối mặt với người trong công ty. Còn báo cáo sự cố… Chờ đến khi trở về công ty thì sẽ không tránh khỏi việc cấp trên tới làm công tác điều tra an toàn.
Minh Ngọc cảm thấy trong lòng rối loạn đến tê dại. Cô chẳng còn tâm tư nào để nghỉ ngơi nữa, chỉ mang theo vẻ buồn rười rượi ngồi trên giường nhớ về rủi ro lần này. Bốn động cơ cùng một lúc không hoạt động là chuyện vô cùng hiếm thấy, vậy mà cô lại gặp phải. Trong khi máy bay đang không ngừng rơi xuống thì cô phải điều khiển thật vững mới đúng, thế mà cô lại căng thẳng đến mức phạm phải sai lầm. Đây là chuyện vô cùng không nên đối với người làm nghề như cô. Cô càng nghĩ thì trong lòng càng hỏng bét.
Ngồi trên giường được hơn một tiếng, cô xuống giường, mở cửa ra ngoài. Đi đến trước cửa phòng 402, gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra, Lương Tấn đứng chắn trước cửa.
“Lương Tấn, em có chuyện muốn nói với anh một chút.” Trong mắt Minh Ngọc không có sự vui mừng như lúc nãy, mà thay vào đó hiện lên vài phần khổ sở.
Trong khách sạn có quầy bán cà phê, Lương Tấn bảo cô đến đó nói chuyện.
“Anh Tấn, lần này em phạm phải sai lầm rồi.” Ngồi xuống ghế, Minh Ngọc hiện lên vẻ buồn rầu nói. Cô chuyển về cách xưng hô trước kia của hai người.
Lương Tấn cau chân mày: “Tôi biết rồi.”
“Cơ trưởng Vưu đã nói cho anh sao?”
“Ừm, cách xử lý tình huống của cô, lỡ có chuyện gì cũng khó mà đền bù được.” Lương Tấn nói.
Minh Ngọc mím môi, gật đầu: “Dạ.”
Lương Tấn không phải là loại người nhiều lời, nhưng Minh Ngọc lại là em gái của bạn thân anh, không những thế bọn họ còn là đồng nghiệp, nên anh đã nói thêm vài câu nhiều hơn so với bình thường: “Nói vậy chắc cô đã biết được lỗi của mình, quan trọng là không bao giờ được tái phạm nữa. Khi bay phải luôn nhớ là mạng sống luôn đặt lên hàng đầu, phát hiện máy bay có trục trặc gì thì phải đưa ra quyết định chính xác. Như chuyện động cơ không hoạt động thì cần phải hạ cánh tạm thời. Những chuyện này, cô chắc hẳn là đã biết. Chuyện lần này còn có những nguyên nhân nào khác sao?”
Minh Ngọc do dự mất một lúc, rồi nói: “Anh Tấn, anh đúng là người nhanh nhạy. Cũng bởi vì có cơ trưởng Vưu ở trên máy bay, em…không muốn thua cô ấy.”
Sắc mặt Lương Tấn trở nên nặng nề: “Trên máy bay không phải là chỗ để khoe khoang kỹ thuật, chẳng có gì đáng để hơn thua cả, cô không nên có suy nghĩ này!”
Vưu Châu Châu cũng đã nói một câu như thế, khi bay không nên khoe mẽ. Minh Ngọc cắn môi, không nói lời nào.
“Kĩ thuật của cô không bằng người ta, cần phải mạnh danh học hỏi nhiều hơn mới đúng.”
“Em biết sai rồi.” Minh Ngọc nói.
Lương Tấn đã nói đến nước này cũng không còn lời nào để nói thêm nữa.
“Lần này không biết em có bị đình chỉ bay hay không.” Im lặng một lúc, Minh Ngọc lo lắng nói một câu.
“Bất kể là hình phạt nào, cô cũng phải nhận lấy.” Lương Tấn nói.
Minh Ngọc cúi đầu quấy cà phê, “Ừ” một tiếng.
“Bay giờ cũng không còn sớm nữa, sau này ráng bay cho tốt.” Nói xong, Lương Tấn đứng dậy có ý muốn rời đi.
“Em hiểu rồi, anh Tấn.” Minh Ngọc ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Vị trí cơ trưởng cấp cao lần này, anh vẫn cho rằng cô ấy sẽ nhận được sao?” Sau khi Lương Tấn bước đi được hai bước, Minh Ngọc bất chợt hỏi.
“Cô ấy hoàn toàn xứng đáng.” Dứt lời, anh quay người rời đi.
“Còn nữa…anh Tấn thích cơ trưởng Vưu sao?” Minh Ngọc tự hỏi. Cô nhìn bóng lưng Lương Tấn đang khuất dần, dặn lòng: “Mình cần phải tỉnh táo lại mới được. Vị trí cơ trưởng cấp cao này, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.” Cô không cần phải hơn thua với người khác.
*
Khi Vưu Châu Châu tỉnh dậy, trời đã tối được một lúc, tất cả mọi người đều đã đi ngủ. Đương nhiên cả Lương Tấn cũng đã ăn tối xong, cô thất vọng khi anh không gọi mình.
“Làm cho đã rồi sau lại lơ tôi.” Vưu Châu Châu cầm điện thoại nói.
Mãi không nghe thấy giọng anh, cô toan cúp máy thì chợt nghe được giọng Lương Tấn nói: “Tôi có đặt đồ ăn cho cô, xuống quầy lễ tân, nhờ họ hâm nóng lên mà ăn.”
Vưu Châu Châu rốt cuộc cũng nở nụ cười “Được”. Cô cúp máy, đi xuống dưới.
Chậm rãi ăn xong bữa tối thì cũng đã mười một giờ khuya. Không ít người đã chìm vào giấc ngủ. Cô đến Cairo là để tìm Lương Tấn, không muốn phải ở một mình.
Ngồi bên giường gửi tin nhắn cho anh: Này, anh đã ngủ chưa?
“Chuẩn bị ngủ.”
“Tôi vừa thức mà anh lại đi ngủ.”
“Cô nhìn xem mấy giờ rồi.”
“Vậy một mình tôi làm gì bây giờ?”
“Đọc sách, coi tivi, khi nào buồn ngủ thì nằm xuống ngủ tiếp.”
“Tôi không muốn, tôi không muốn ở một mình.”
Lương Tấn không trả lời.
Cô mở cửa ra khỏi phòng, bên ngoài trời tối đen như mực, khách sạn này đến một cái đèn cũng không mở. Vưu Châu Châu phải dùng đèn pin trong điện thoại để chiếu sáng, ấn thang máy đi lên lầu bốn.
Cô lại sử dụng đèn điện thoại để tìm số phòng.
Đến được cửa phòng 402, cô ngừng lại, đưa tay gõ cửa.
Cửa phòng được mở ra, Lương Tấn đứng trước cửa, đèn trong phòng phát ra rất tối. Vưu Châu Châu lập tức ôm lấy cổ anh: “Chỉ mới vừa thân mật một chút xíu, mà anh đã muốn lơ đẹp tôi rồi.”
Cô vẫn còn muốn nói đến chuyện lúc nãy….nhưng chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu mà. Có điều, ánh mắt Lương Tấn lại loé lên, anh nói: “Mấy giờ rồi, còn có chuyện gì à?”
Vưu Châu Châu đá giày cái gót ra, nhảy thẳng lên người Lương Tấn.
Theo phản xạ, anh ôm chặt lấy cô.
Vưu Châu Châu cong môi lên, ghé vào bên cạnh tai anh, nhỏ giọng nói: “Đóng cửa, ôm tôi vào phòng.”