Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 47: Tiên sinh, anh hỏi nhiều như vậy chúng tôi cũng không trả lời được




Lúc Lương Tấn nhìn thấy tình hình của máy bay khi kiểm tra thông tin chuyến bay, trong lòng không khỏi giật mình.

Hạ cánh khẩn cấp! Vưu Châu Châu ngồi trên chiếc máy bay hạ cánh khẩn cấp đó, không những thế lại còn hạ cánh trên sa mạc! Lương Tấn bất thình lình đứng dậy, đến bên cạnh cửa sổ, lập tức gọi điện thoại cho Vưu Châu Châu. Trong điện thoại truyền đến một giọng nói tiếng anh nói rằng số điện thoại này đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh lại nhanh chóng gọi điện thoại cho bên đường dây nóng của Bắc Hàng. Điện thoại công ty vẫn đang bận, anh hoàn toàn không gọi được. Cuối cùng đành phải từ bỏ.

Tại sao máy bay lại hạ cánh khẩn cấp? Rốt cuộc thành công hạ cánh khẩn cấp không? Tay Lương Tấn nắm chặt lấy điện thoại di động, buông thõng bên người. Anh không liên lạc được với Bắc Hàng, không biết được tình hình đang xảy ra như thế nào. Chuyện này không thể nào khiến người ta bình tĩnh được. Anh nhớ lại, suy nghĩ. Hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc vô cùng nguy hiểm, mà lúc anh kiểm tra thông tin lại biểu thị “hạ cánh khẩn cấp”, vậy thì máy bay cũng không có mất liên lạc, chắc chắn nhân viên cứu hộ sẽ tìm được bọn họ!

Máy bay hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara, cách Cairo không xa, trước hết chắc chắn là nhân viên cứu hộ gần đó sẽ cho người tìm kiếm. Nghĩ đến đây, Lương Tấn nhanh chóng gọi điện thoại đến trung tâm cứu hộ Cairo.

“Xin chào, cho hỏi chuyến bay GLZ347 vừa hạ cánh khẩn cấp trên sa mạc Sahara đã cho người đi tìm chưa?”

“Chúng tôi vừa cử người đi rồi.”

“Máy bay không bị mất liên lạc, vì sao lại phải hạ cánh khẩn cấp? Các anh đã liên lạc với nhân viên phi hành đoàn chưa? Có biết cụ thể là rơi ở đâu không? Tình trạng của hành khách trên máy bay như thế nào?”

“Tiên sinh, anh hỏi nhiều như vậy chúng tôi cũng không trả lời được. Còn về vấn đề tình trạng cụ thể thì phải đợi sau khi chúng tôi tìm thấy rồi mới biết được.”

Lương Tấn hơi cố ý nhấn cao giọng: “Địa điểm máy bay hai cánh cũng không trả lời được? Có liên lạc được với nhân viên phi hành đoàn hay không cũng không trả lời được?”

Nhân viên bên đội cứu hộ ngừng lại một chút, nói: “Chúng tôi vừa nhận được vị trí hạ cánh ——— cách Cairo chừng mười km về phía Đông.”

Kết thúc cuộc trò chuyện cùng với nhân viên cứu hộ, Lương Tấn nhanh chóng chạy ra khỏi khách sạn, thuê xe việt dã lái về hướng sa mạc Sahara.

*

Máy bay chạy đất, khiến cát vàng bay đầy trời, mọi người trên máy bay không nhìn thấy được tình hình bên ngoài. Bên trong khoang truyền đến một tràng kêu khóc. Vưu Châu Châu nhìn chăm chú vào máy tính, để xác định phương hướng cũng như địa hình.

Minh Ngọc từ từ mở mắt ra, không nhìn thấy gì bên ngoài, nhưng cô phát hiện máy bay vẫn còn hoạt động. Máy bay không bị tan rã! Phản ứng đầu tiên của cô chính là như thế. Nhìn máy móc vẫn sáng, tốc độ trên máy bay cũng giảm xuống, cuối cùng cũng ngừng ở con số không, máy bay dừng lại. Những hạt cát bay khắp nơi dần dần lắng xuống, qua cửa sổ buồng lái, Minh Ngọc nhìn thấy được cả một vùng cát vàng.

“Làm được rồi! Làm được rồi! Cơ trưởng Vưu làm được rồi!”

“Máy bay hạ cánh khẩn cấp thành công! Máy bay đã hạ cánh khẩn cấp thành công!”

Cơ phó một và cơ phó hai reo hò hạnh phúc.

Bên trong khoang hành khách, mọi người ai cũng hò la: “Tiếp đất! Tiếp đất! Chúng ta đã trên mặt đất! Máy bay không bị vỡ!”

Tất cả mọi người hết sức vui vẻ.

Vưu Châu Châu đường đường chính chính ngồi trên ghế lái, cũng không nhúc nhích.

“GZL347? Tình trạng sao rồi? Tình trạng sao rồi?”

Bộ đàm vẫn còn hoạt động, truyền đến giọng nói ngắt quảng của nhân viên kiểm soát.

Minh Ngọc nhìn về phía Vưu Châu Châu, không biết vì sao cô ấy lại ngồi yên, đang muốn lên tiếng gọi “cơ trưởng Vưu” thì thấy Vưu Châu Châu chậm rãi cầm lấy bộ đàn, trả lời: “Đã hạ cánh khẩn cấp thành công.”

“Các hành khách trên máy bay như thế nào?”

Vưu Châu Châu nghe được tiếng của hành khách và hai cơ phó trong khoảng reo hò. Cô nói: “Tất cả mọi người đều an toàn, còn máy bay thì tôi không biết. Nhưng dù có gì đi chăng nữa, xin các anh hãy mau chóng sắp xếp nhân viên cứu hộ đến.”

“Xin cơ trưởng yên tâm, trung tâm cứu hộ Cairo đã cử người đến.”

Vưu Châu Châu quay đầu, vừa hay nhưng thẳng vào mắt Minh Ngọc.

“Thông báo, sơ tán hành khách.” Cô nói.

Minh Ngọc gật đầu, bắt đầu thông báo: Máy bay chúng ta đã hạ cánh khẩn cấp thành công trên sa mạc Sahara. Sau khi cửa khoang mở, xin mọi người tự động ra khỏi khoang.”

Động cơ gặp trục trặc, không thể đi chuyển, cũng không thể cung cấp năng lượng, vì nguồn điện là năng lượng chính được sử dụng, giúp hoạt động máy móc và các hệ thống trên máy bay. Máy lạnh bên trong khoang không hoạt động, vô cùng nóng, nhất là khi ở một nơi như trên sa mạc, thì lại càng thêm nóng. Tất cả mọi người đều muốn xuống máy bay.

Cửa khoang mở ra, hành khách từng người một đi ra khỏi máy bay.

“Vẫn còn nguồn điện khẩn cấp, cơ trưởng Minh ở lại trên máy bay cố gắng liên lạc với đội cứu hộ đi.” Vưu Châu Châu nói.

Minh Ngọc không chút phản đối, bởi vì cô là cơ trưởng của chiếc máy bay này, là việc mà một cơ trưởng cần phải làm, không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Sau cùng, khi tất cả mọi người đã xuống máy bay. Minh Ngọc một mình ở lại cố gắng liên lạc với đài không lưu và đội cứu hộ.

“Chúng tôi sẽ đến chỗ mọi người nhanh thôi, xin đừng lo lắng.” Một nhân viên cứu hộ nói.

Lúc này, trên sa mạc trời vẫn nắng chang chang, nhiệt độ bên ngoài máy bay cũng không thấp. Hành khách đứng dưới ánh mặt trời ở sa mạc cũng không thoải mái gì.

Vưu Châu Châu và hai cơ phó đứng cùng một chỗ. Cơ phó một cười khen cô quá lợi hại. Gương mặt cô không chút cảm xúc, đưa tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy mỗi cát vàng, không thấy người. Cô nhìn hai người nói: “Đội cứu hộ không đến kịp, phải cố gắng duy trì sức khoẻ.”

Vừa thoát khỏi tình huống hạ cánh khẩn cấp, thì giờ lại có một vấn đề nan giải khác —— sa mạc hoang vu. Nếu có nuốt chửng hết cả sa mạc cũng không thấy an toàn.

Trẻ con bắt đầu kêu là muốn uống nước. Trong máy bay chỉ còn chút ít nước dự phòng, tiếp viên hàng không đi vào trong khoang, đem phần nước còn lại ra. Nhưng chỉ có một chai nước khoáng, hết đứa nhỏ này uống, rồi lại đến đứa nhỏ kia uống, mỗi người đều uống nhưng vẫn không đủ. Có người còn bị cảm nắng đến té xỉu.

“Hi vọng rằng đội cứu hộ sẽ đến nhanh.”

Tiếng cơ phó vừa dứt, ngay lập tức mọi người nghe được tiếng “bạch bạch bạch” truyền đến.

Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn. Có ba chiếc trực thăng đang bay đến.

“Đội cứu viện đến rồi!” Có người vui mừng la lên.

Cô thở dài một hơi.

Ba chiếc trực thăng đáp xuống trước mặt mọi người.

Nhưng trên máy bay có hơn bốn trăm hành khách, không thể chở hết trên ba chiếc trực thăng, quá tải.

“Trung tâm cứu hộ không có dư chiếc trực thăng nào nữa sao?” Cơ phó một nhíu mày.

Hành khách đi trước, còn nhân viên trên máy bay thì đi sau.

Sau đó, trên sa mạc chỉ còn lại Vưu Châu Châu và nhân viên trên máy bay.

Ánh nắng gay gắt, cô lấy một chiếc khăn choàng màu đỏ từ trong hành lý ra, trùm lên đầu. Nhân viên cứu hộ đem nước đến, nhưng đều bị hành khách nhận hết. Vưu Châu Châu khát đến không chịu được.

Bên trong buồng lái, tình hình của Minh Ngọc cũng không tốt hơn là bao.

“Có tiếng xe!” Tiếp viên trưởng Vương đột nhiên lên tiếng.

Vưu Châu Châu cũng nghe thấy, theo âm thanh nhìn lại, còn chưa nhìn thấy xe, trời nóng như thế này, không biết là ai lái xe đến sa mạc.

Trên đồi cát xuất hiện đầu xe, chạy đến và cuối cùng dừng lại trước mặt bọn họ.

Là Lương Tấn! Người lái xe đến là Lương Tấn, cô không khỏi mừng rỡ.

“Lên xe!” Lương Tấn nhìn về phía người con gái đang trùm khăn choàng màu đỏ.

Vưu Châu Châu nhếch môi, nhanh chóng kéo cửa bên ghế phụ, ngồi lên.

Minh Ngọc từ buồng lái đi ra, nhìn thấy xe Lương Tấn cũng không nén khỏi vui mừng.

“Lương Tấn, sao anh lại đến đấy?” Minh Ngọc cười nói, sau đó quay đầu nhìn tiếp viên trưởng và cơ phó nói: “Lên xe trước đi.”

Tiếng “Bạch bạch bạch” một lần nữa vang lên, báo hiệu sắp có thêm trực thăng đến đón.

Vưu Châu Châu ngước đầu lên nhìn Minh Ngọc: “Trực thăng đến rồi, mọi người ngồi trực thăng mà về đi!”

Nói xong, cô quay đầu nhìn Lương Tấn: “Cơ trưởng Lương, chúng ta đi!”

Minh Ngọc và mọi người bên tổ tiếp viên đứng trên mặt đất nhìn hai người họ.

“Lương Tấn, đi thôi, trực thăng sẽ đưa bọn họ về mà.” Vưu Châu Châu thúc giục.

Minh Ngọc hơi mở miệng, anh đã cầm tay lái, quay đầu, xe từ từ biến mất.

Chỉ thấy cát vàng cuồn cuộn sau khi xe chạy đi.

*

Trên xe có nước, Vưu Châu Châu một hơi uống hết cả chai. Cô quay đầu, chăm chú nhìn Lương Tấn lái xe, nụ cười trên mặt vẫn không tan. Nhưng cô cũng đoán được vì sao anh lại tìm thấy mình, Vưu Châu Châu đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên cái tay đang lái xe kia.

“Cơ trưởng Lương, anh là từ trên trời xuống.”

Lương Tấn giảm tốc độ, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nói: “Từ trên trời xuống không phải là tôi, mà là những chiếc trực thăng kia kìa.” Cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay cô, nói tiếp: “Bỏ tay cô ra.”

“Là anh. Vì những chiếc trực thăng đó không phải vì tôi mà đến, nhưng còn anh thì lại vì tôi mà đến.” Vưu Châu Châu cười nói.

“Bỏ tay cô ra, tôi đang lái xe.” Lương Tấn nói.

Cô nháy một bên mắt: “Vậy thì ngừng xe lại một chút.”

Tay của cô đặt trên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Tôi còn tưởng là sẽ không được gặp anh thêm lần nào nữa đó.” Cô khẽ nói, ngón trỏ khẽ cong, chồng lên ngón trỏ của anh.

Xe đang chạy, đột nhiên chậm dần, và cuối cùng thì dừng lại.