Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 44: Cơ trưởng Lương, anh ở đó yên tâm chờ tôi. Ngủ cho ngon, rất nhanh anh sẽ thấy tôi ngay thôi




Làm cơ trưởng của Bắc Hàng thì có đặc quyền là bay miễn phí, nhưng phải là hạng phổ thông.

Đặt vé xong, cô gọi điện thoại cho Lương Tấn, nói là cô sẽ đến Cairo tìm anh.

Bây giờ ở Cairo đã là mười một giờ đêm. Lương Tấn vừa tắm rửa xong, đang ngồi giặt đồ bằng tay. Nghe được trong phòng vọng ra tiếng điện thoại, anh tắt vòi nước, cầm điện thoại từ trên giường lên nghe. Sau khi nghe Vưu Châu Châu nói xong, anh hỏi: “Thời gian đâu mà sao lại đi lung tung thế?”

Ở Bắc Thành lúc này đang tờ mờ sáng, bên ngoài cửa sổ một hai tia nắng chiếu vào. Vưu Châu Châu vừa mới xuống giường, đôi mắt còn đang muốn híp lại, nói: “Tôi tạm thời không cần bay, nên có thời gian.”

“Ở đây lúc nào cũng nóng, đến làm gì?”

“Đương nhiên là vì muốn gặp anh rồi.”

Lương Tấn im lặng một chút, rồi thốt lên một câu: “Nếu như bị cảm nắng thì đừng trách tôi không nói cho cô trước.”

“Có anh ở đó tôi mới không sợ bị cảm nắng đó, anh lạnh như băng vậy.” Vưu Châu Châu cười nhạo.

Hồi lâu sau, Lương Tấn mới phun ra hai chữ: “Tùy cô.”

“Cơ trưởng Lương, anh ở đó yên tâm chờ tôi. Ngủ cho ngon, rất nhanh anh sẽ thấy tôi ngay thôi.”

Vưu Châu Châu rửa mặt xong, ăn sáng, đến sân bay. Cô và những hành khách ngồi ở hạng phổ thông khác đều làm thủ tục, vận chuyển hành lý, kiểm tra an ninh, đi qua hải quan. Ngồi ở phòng chờ vài phút rồi lên máy bay. Tiếp viên trưởng đã từng đi cùng chuyến bay đi London lần trước, tiếp viên trưởng Vương. Cũng chính là nữ tiếp viên trên cùng chuyến bay của cô và Lương Tấn lái, là người mà luôn báo với Vưu Châu Châu về nhất cử nhất động của Lương Tấn trong suốt chuyến hành trình. Lúc bước vào khoang, Vưu Châu Châu chợt phát hiện người đang cúi đầu chào kia chính là cô ấy. Tiếp viên trưởng Vưu kinh ngạc không thôi, phấn khởi kêu lên: “Cơ trưởng Vưu! Cô cũng ở trên máy bay lần này!”

Vưu Châu Châu gật đầu: “Hôm nay tôi là khách.”

Tiếp viên trưởng Vương rất kích động, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Cơ trưởng Vưu ngồi chỗ nào?”

“Ở hàng cuối cùng.”

Đằng sau vẫn còn hành khách cần phải lên máy bay, nên tiếp viên Vương không tiện nói nhiều, đưa Vưu Châu Châu đi tìm chỗ ngồi trước, một lát sau cô ấy sẽ đến tìm cô.

Vưu Châu Châu đi vào trong khoang, ngồi xuống chỗ của mình.

Bên trong buồng lái, Minh Ngọc mặc đồng phục của cơ trưởng, đội nón bay, đang cùng cơ phó nghiêm túc kiểm tra và đối chiếu một vài số liệu trước khi bay.

Chờ tất cả hành khách lên máy bay xong xuôi, tiếp viên trưởng Vương gõ cửa buồng lái, báo cáo: “Cơ trưởng Minh, tất cả mọi người đều đã lên máy bay rồi, cô có cần xem qua danh sách hành khách trước không?”

“Có nhân vật lớn nào sao?” Minh Ngọc ra hiệu nhờ cơ phó hai mở cửa, cô nhìn tiếp viên Vương đang đi tới hỏi.

Tiếp viên trưởng Vương nói: “Cơ trưởng Vưu đang trên máy bay.”

Vưu Châu Châu? Minh Ngọc ngạc nhiên, Vưu Châu Châu như vậy mà lại ngồi trên chuyến bay cô lái. Cô ấy đi Cairo? Đến Cairo làm gì? Trong công ty lại đồn là tâm trạng cô ấy không tốt, không muốn nhận nhiệm vụ bay. Minh Ngọc lại hỏi: “Còn ai khác quan trọng nữa không?”

Tiếp viên trưởng Vương lắc đầu: “Không có. Mà cơ trưởng Minh có cần nhìn danh sách hành khách trước không?”

“Không cần nhìn.” Minh Ngọc nói, sau đó lại thuận miệng hỏi: “Trong công ty có người xem trước danh sách hành khách sao?”

Tiếp viên trưởng Vương cười nói: “Cơ trưởng Vưu. mỗi lần trước khi bay cô ấy sẽ tự mình nhìn qua danh sách hành khách trước. Vì sự an toàn cho chuyến bay, cô ấy sẽ nhớ kỹ tên của mỗi hành khách.”

Minh Ngọc nói: “Chuyện bên trong khoang, tổ tiếp viên không cần phải tốn công nhiều đâu. Một khi đã lên máy bay, mỗi người chúng ta đều có một công việc riêng, đều có phần mình phụ trách riêng. Chỉ cần làm tốt việc của mình, thì máy bay có thể bay thuận lợi rồi.”

Tiếp viên Vương gật đầu: “Tôi đã biết.”

“Bây giờ cô cứ trở về khoang chính đi.”

Cô ấy chợt nhận ra, cơ trưởng Minh mới tới này so với cơ trưởng Vưu phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau.

Trở lại bên trong khoang hành khách thông báo, nói là máy bay sắp cất cánh, đề nghị mọi người cài thật chặt dây an toàn.

Rất nhanh, máy bay đã cất cánh. Vưu Châu Châu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, tiếp viên Vương đi đến hỏi cô có cần gì không. Vưu Châu Châu nói: “Không cần gì cả. Tôi chỉ muốn ngủ bù thôi.”

Tiếp viên Vương cười: “Vậy thì tôi không dám quấy rầy cô nữa.”

Sau khi cô ấy rời đi, Vưu Châu Châu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng, có người kéo cô vào trong ngực. Cô ngẩng đầu, cười lớn: “Lương…” Còn chưa nói hết câu, Lương Tấn đã cúi đầu hôn cô.

Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, hôn thật lâu. Anh để cô lên ngồi lên đám mây, hôn điên cuồng. Không biết tự bao giờ, anh đã ôm cô nằm lên đám mây ấy, vừa hôn vừa cởi nút quần áo cô. Mây trắng bốn phía kéo đến, che hai người họ lại. Dưới đám mây trắng, cuối cùng anh cũng mở được nút áo trước ngực cô, chậm rãi cúi đầu.

“Cơ trưởng Vưu.”

Đột nhiên truyền đến giọng nói khiến cô bừng tỉnh.

“Cơ trưởng Vưu, thật may mắn khi có cô ngồi trên máy bay của tôi. Hi vọng cô sẽ chỉ bảo nhiều hơn.”

Là Minh Ngọc! Thì ra cơ trưởng của chuyến bay lần này là Minh Ngọc.

Vưu Châu Châu không kiên nhẫn nhìn người con gái trước mặt.

Thật đáng ghét!

“Cơ trưởng Vưu, tôi đã xin phép đài không lưu là sẽ bay thẳng chuyến này, có thể đến sớm ba mươi phút.” Minh Ngọc đắc ý nói.

Vưu Châu Châu híp mắt.

Minh Ngọc cười khẽ.

“Cơ trưởng Minh.”

“Xin chỉ bảo.”