Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 40: Cơ trưởng Vưu hình như đang gặp phiền phức




Đài không lưu: “Tự động kiểm soát tốc độ, giảm xuống đến FL300(1).”

Vưu Châu Châu bắt đầu giảm tốc và hạ độ cao máy bay xuống bằng bàn điều khiển điện tử. Lương Tấn cũng nhập số liệu độ cao mới vào bảng.

Máy bay bắt đầu hạ cánh. Đến một độ cao nhất định, hai chiếc máy bay đều cách nhau khoảng hai ngàn thước Anh, tức là sáu mươi mốt mét. Máy bay của Lương Tấn ở bên trái, còn chiếc của Vưu Châu Châu thì bên phải.

Nhân viên không lưu thông báo cho hai người họ biết tin tức và thời tiết ở đường băng lúc này: “Tốc độ gió 18 knot(2), CJX777 hạ cánh xuống đường băng 08R, GZV04 xin hạ cánh xuống đường băng 07R.”

“Quả nhiên là đường băng của cả hai chiếc hạ cánh đều song song.” Vưu Châu Châu nói. Lương Tấn cũng nghĩ trong lòng.

Cô liếc mắt nhìn ra bên ngoài buồng lái, nhập số liệu, cúi đầu nhìn máy, nói: “Chuẩn bị hạ cánh.”

Lương Tấn: “Chuẩn bị hạ cánh.”

Đài không lưu: “Tiếp tục hạ xuống đến Fl180.”

Vưu Châu Châu cài đặt độ cao đến 18000 thước Anh.

Lương Tấn cũng cài đặt thiết bị, cơ phó nhìn theo bộ dạng của anh rồi nói: “Màu xanh.”

Anh gật đầu.

Máy bay lại tiếp tục hạ thấp xuống. Vưu Châu Châu và Lương Tấn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài khoang điều khiển, rồi lại nhìn xuống kiểm tra, nghe theo lời hướng dẫn từ nhân viên bên đài không lưu nhập số liệu vào.

“Đã đạt đến độ cao nhất định!” Vưu Châu Châu và Lương Tấn đồng thanh lên tiếng.

Đài kiểm soát: “Hai người tự quyết định.”

“Chúng ta sắp đến gần.” Vưu Châu Châu nói với Lục Phi. Cô ngắt chế độ lái tự động, để chuyển sang chế độ thủ công, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.

“Tôi cũng đã nhìn thấy cần cẩu rồi.” Tần Hãn ngồi bên cạnh Lục Phi quan sát, báo cáo.

“Mấy cái cần cẩu này được thiết kế thật khéo léo, nối liền thành một nửa vòng tròn, chiếm hết đường ra vào của máy bay.” Lục Phi vừa nhìn vừa bất mãn.

“Không sao!” Vưu Châu Châu nói rồi lại lách máy bay ra khỏi đống cần cẩu kia. Hơn nữa, từ ngoài nhìn vào, sẽ thấy máy bay của cô và Lương Tấn cùng một lúc bay lướt qua nơi ấy.

Vưu Châu Châu quay đầu dặn dò Lục Phi: “Mở cánh tà sau.”

Lương Tấn nhìn cơ phó nói: “Mở cánh tà sau.”

Tốc độ của hai chiếc máy bay chậm dần lại, tiến thẳng vào hai đường băng song song. Vưu Châu Châu và Lương Tấn nhấn mở “thiết bị hạ cánh”, phanh tự động của hai người mở ra cùng lúc.

“Kiểm tra đáp xuống.” Vưu Châu Châu nói.

Bộ dạng Lục Phi nhìn xuống, trả lời: ”Đã kiểm tra.”

Sau đó, đèn hạ cánh của hai chiếc máy bay đồng thời mở ra, cả máy bay tiếp đất. Vưu Châu Châu và Lương Tấn bắt đầu nhanh chóng phanh giảm tốc độ dùng lực đẩy ngược cần.

Cuối cùng, tắt đèn trong máy bay, đèn trên đường băng được bật lên. Hai chiếc máy bay cùng đáp xuống đường băng, ngay cả thời gian giảm tốc cũng y chang nhau. Đến cuối cùng, cả hai đều dừng lại cùng lúc.

Vưu Châu Châu báo cáo với đài không lưu: “GZV04 kết thúc chuyến bay lần này.”

Sau khi cô nói, một giọng nam trầm thấp truyền đến: “CJX777 kết thúc chuyến bay.”

“Bọn họ đã hạ cánh an toàn.” Minh Ngọc vẫn còn đang bay vòng bên trên lên tiếng.

Cơ phó ngồi cạnh nói: “Đối với tình huống này, không thể làm khó được cơ trưởng Vưu.”

Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn cơ phó: “Mọi người đều rất phục cô ấy?”

“Không những ở Bắc Hàng này, không ai là không phục cơ trưởng Vưu. Kể cả ở những công ty khác, các cơ trưởng đều phục cô ấy.” Cơ phó nói.

“Tôi cũng có thể làm được.” Minh Ngọc nói: “Cô ấy làm được, tôi cũng có thể làm được.”

Chỉ là do cô mới vào Bắc Hàng, nên mọi người chưa biết nhiều về cô thôi.

Cơ phó nhìn về phía Minh Ngọc.

Âm thanh của nhân viên bên đài không lưu vang lên, tới lượt cô thực hiện quá trình hạ cánh.

Minh Ngọc giữ vững tinh thần, nghe lời chỉ dẫn của đài không lưu, thao túng máy bay.

Cửa khoang được mở ra, hành khách lần lượt xuống máy bay.

*

Vưu Châu Châu và Lương Tấn đều là người cuối cùng ra khỏi khoang.

Máy bay hạ cánh, cô đứng dưới cánh máy bay, nhìn người đàn ông đang xách hành lý, xuống thang, sau đó bắt đầu nắm lấy tay cầm kéo hành lý đi.

Khoảng cách giữa hai người ngày một gần. Cuối cùng, dừng bước lại cách cô khoảng hai mét.

“Đến đây!” Vưu Châu Châu gọi.

Gió nhẹ thổi bay những sợi tóc trên trán cô.

Lương Tấn chậm rãi kéo hành lý đến trước mặt Vưu Châu Châu.

Anh vừa đứng lại, hai tay cô liền nhanh chóng ôm lấy cổ Lương Tấn.

“Cô…” Anh vừa lên tiếng nói được một chữ, môi đã bị cô chặn lại.

Sau đó đầu lưỡi nhỏ nhắn, len nhẹ vào miệng anh, quấn quýt lẫn nhau.

Các nhân viên phi hành đoàn của Trường Cát và Bắc Hàng quay đầu, đã thấy được cảnh này, đều bắt đầu bàn luận sôi nổi.

Lương Tấn cố gắng tránh né, nhưng đầu lưỡi của Vưu Châu Châu cứ thế quấn lấy không buông. Sau cùng, anh cũng không tránh nữa, đứng đó đón nhận lấy nụ hôn của cô.

Các nhân viên trong sân bay vẫn phải làm việc, bọn họ chỉ thoáng ngẩng đầu lên nhìn hai người họ ôm nhau, cười nói: “Thật đúng là trai tài gái sắc.”

Một lát sau, làm xong hết việc cần làm, chuẩn bị rời khỏi sân bay này. Bọn họ lơ đãng ngẩng đầu lên, lại tiếp tục không nhịn được cười nữa mà nói: “Vẫn chưa chịu kết thúc sao?”

“Trẻ tuổi thật tốt!” Một người trong số họ nói.

Trước mặt mọi người, môi và lưỡi hai người dây dưa không phân biệt rõ là ai chủ động, còn ai là bị động. Gió nhẹ lướt qua cũng bến thành dư vị ngọt ngào.

Qua một lúc lâu, lâu đến mức, khi thêm một chiếc máy bay nữa hạ cánh xuống hai người họ mới dứt nụ hôn kia ra.

Vưu Châu Châu vẫn ôm lấy cổ anh, đôi mắt không khỏi híp lại tràn đầy hạnh phúc nói: “Cơ trưởng Lương, chỉ có hôn mới diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này.”

Nụ hôn dài kết thúc, hơi thở của hai người hỗn loạn, nhất là Vưu Châu Châu, không hề che giấu chút nào, không kìm nén được thở hổn hển.

Lương Tấn cúi đầu nhìn cô, nhất thời không nói gì.

“Anh thì sao?” Cô nhìn vào mắt người đối diện, ánh mắt của anh vẫn lãnh đạm như thế.

“Cô có thể nắm tay.” Anh chậm rãi nói.

Vưu Châu Châu híp mắt, cô lại một lần nữa đặt nụ hôn lên môi Lương Tấn, khẽ cắn nhẹ đầu lưỡi. Mãi đến khi hài lòng, cô mới nhả ra, nhìn anh cười.

Lương Tấn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt của Vưu Châu Châu khi cười lúc nào cũng cong lên, một độ cong mê người.

“Tôi bay như thế nào?” Vưu Châu Châu hỏi.

“Cũng được.” Anh nói.

“Không nghĩ đến chúng ta lại ăn ý với nhau đến thế, ngay cả lúc giảm tốc độ cũng đều nhau.”

“Trùng hợp.” Lương Tấn trả lời, nhưng trong mắt hiện lên một ý cười.

“Gì mà trùng hợp chứ?” Cô cúi đầu hôn lên ngực anh: “Nơi này của chúng ta có liên kết với nhau.”

Trong đầu Lương Tấn bất chợt nhớ đến nụ hôn trong khoang điều khiển, khi cô đeo mặt nạ hôn anh, nụ hôn trên chiếc gondola, nụ hôn ở khách sạn trong đêm tối. Mỗi một lần…là một cảm giác hoàn toàn khác.

“Trầm mặc ít nói, không hiểu phong tình, bây giờ lại thêm một tật xấu nữa ‘nói một đằng nghĩ một nẻo’.“ Cô liếc anh một cái.

Lương Tấn lấy cánh tay đang đặt trên cổ ra, nhìn cô, nói: “Cô có thể dùng cách khác để giải bày tâm tình mà.”

“Muốn hôn thôi.” Vưu Châu Châu nói.

Anh không nhìn nữa, cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Thật lâu sau, anh nói: “Đi.”

Cô vội vã kéo hành lý đuổi theo: “Tối nay chúng ta đi ăn mừng đi?”

“Có gì hay đâu mà ăn mừng?” Lương Tấn đi phía trước.

“Thì là cùng nhau hạ cánh, sau này không biết là sẽ có cơ hội giống như vậy nữa đâu đó.”

Lương Tấn im lặng một chút, nói: “Không phải mới nãy đã chúc mừng rồi sao?”

Anh đang muốn nói đến nụ hôn kia. Vưu Châu Châu nói: “Không đủ.”

*

Vưu Châu Châu vừa về đến nhà, trên mạng đã truyền tay nhau đoạn video: hai chiếc máy bay cùng nhau hạ cánh, sánh vai nhau trên đường băng. Cảnh tượng đó nhìn thật đã mắt.

“Đó là máy bay mà cơ trưởng Vưu lái.” Sang đến ngày thứ hai, ở Bắc Hàng vẫn còn thảo luận về cái video kia.

“Đúng vậy. Không biết bên Trường Cát là ai lái?”

Lúc Minh Ngọc đang lấy tài liệu bay, cũng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Là Lương Tấn.” Giọng của Tần Hãn truyền đến.

Minh Ngọc cũng đã xem được cái video kia, không thể không công nhận, cả Lương Tấn và Vưu Châu rất ăn ý với nhau.

Khi đi ngang qua văn phòng của chủ nhiệm Trần, Minh Ngọc chợt thoáng nghe được giọng của chủ nhiệm Trần đang nói chuyện với ai đó, hình như là về việc khiếu nại. Khi nghe thấy được ba từ “Vưu Châu Châu”, cô dừng bước lại. Vưu Châu Châu bị khiếu nại? Cô vội vểnh tai lên nghe.

Hóa ra là lúc Vưu Châu Châu bay đi Venice, máy bay buộc phải hạ cánh tạm thời ở Milan. Có vị khách tên Feitu khiếu nại, bảo là anh ta vẫn chưa lên máy bay, vậy mà máy bay không thèm chờ anh ta đã cất cánh bay đi Venice.

Vưu Châu Châu gặp phiền phức? Minh Ngọc suy nghĩ.

Đến khi quay người, chợt phát hiện Lương Tấn đang đứng sau lưng mình. Cô lắp bắp kinh hãi: “Lương Tấn, tại sao anh lại ở đây?” Anh ấy vậy mà lại chịu xuất hiện ở Bắc Hàng.

Lương Tấn không trả lời, dường như anh cũng đang nghe cuộc nói chuyện qua điện thoại của chủ nhiệm Trần.

Anh nghe được Vưu Châu Châu bị khiếu nại.

“Cơ trưởng Vưu hình như đang gặp phiền phức.” Minh Ngọc nhìn Lương Tấn nói.

“Sẽ không.”

Lương Tấn từ tốn nói ra hai chữ, đi đến bên cạnh gõ cửa.

Minh Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn của anh, không ngừng hoài nghi, anh ấy khẳng định đến thế sao? Anh ấy đến Bắc Hàng để làm gì?

Chú thích:

1. FL300, FL180: FL có nghĩa là Flight Level

=> FL300 = 30,000ft = 9.144 km so với mực nước biển.

=> FL180 = 18,000ft = 548.64 km so với mực nước biển. mực nước biển.

2. Knot: knot hoặc nút, đơn vị đo tốc độ tương đương 1 hải lý/h.

Lảm nhảm: Tôi đã nhơi xong chương 40 rồi đây, huhu. dạo này bận quá trời, mong mọi người thông cảm. Tôi sẽ cố gắng ra chương thật đều, nếu hôm nào thất hứa vì quá bận thì xin mọi người thông cảm. Mỳ sẽ hứa chăm chỉ hơn.