“Xin hỏi bây giờ tổng cộng có bao nhiêu máy bay đang chờ để hạ cánh ạ?”
Giọng nói của Vưu Châu Châu vang lên trong kênh, Lương Tấn biết cô cũng đã đến. Xem ra trên đường bay rất thuận lợi, cô bay rất ổn, đến sân bay đúng giờ.
“Giọng nói này nghe quen quen.” Minh Ngọc sau khi nghe xong, quay đầu nhìn cơ phó của mình nói.
“Là cơ trưởng Vưu.” Cơ phó nói.
“Vưu Châu Châu sao?” Minh Ngọc như đang nhớ lại gì đó: “Hình như cô ấy bay đi…..”
Mất cả một lúc Minh Ngọc vẫn không nhớ Vưu Châu Châu nhận nhiệm vụ bay đi đâu. Cơ phó ngồi bên phải cô tiếp lời: “Hình như là từ Bắc Thành đến Venice.”
“Venice sao?” Minh Ngọc cất cao giọng. Cô ấy nhớ đến lúc mình gọi cho Lương Tấn, anh ấy có bảo là đang ở Venice. Mà Vưu Châu Châu lại bay đi Venice? Trong lòng bỗng nhiên có chút linh cảm.
“Có bốn chiếc.” Giọng nói của nhân viên không lưu truyền vang lên.
Vưu Châu Châu lại nói: “Vậy thì GZB04 xin cùng với CJX777 cùng nhau hạ thấp độ cao. Như thế này sẽ tiết kiệm thời gian, để máy bay giảm bớt vấn đề đến trễ vì thời gian bị trì hoãn.”
Minh Ngọc và cơ trưởng của máy bay còn lại, khi nghe thấy đều lắp bắp kinh hãi. Phần lớn thứ tự hạ cánh đều được sắp xếp theo thứ tự máy bay đến trước hoặc sau. Minh Ngọc đã đợi trên đây hơn nửa tiếng rồi, khi đến phiên cô hạ độ cao để hạ cánh thì cô lại nhường cơ hội ấy lại cho Lương Tấn. Vì máy bay của Minh Ngọc ở cao hơn anh, nên sẽ hạ cánh sau. Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ cùng nhau hạ cánh với Lương Tấn?
Nếu như Vưu Châu Châu và Lương Tấn cùng nhau hạ cánh, đúng là sẽ không chiếm nhiều thời gian của cô, nhưng dù gì, cô vẫn còn đang thắc mắc, đó là tình hình bên dưới, sân bay Bắc Thành có đủ điều kiện để bọn họ hạ cánh cùng một lúc sao?
Lương Tấn suy nghĩ một chút, sân bay đúng là có hai làn trượt song song. Nhưng anh nhớ đến lời nhắc của đài không lưu, bên dưới có vài xe cần cẩu và những trở ngại cần phải tránh khi hạ cánh. Mà hai chiếc máy bay đồng thời hạ cánh, vậy thì sẽ phải hạ cánh song song mà không được mắc lỗi nào.
Lúc này đài kiểm soát lại nhận ra, bọn họ lại có thêm một chiếc nữa chuẩn bị đến để chờ hạ cánh, nên đã nhanh chóng đưa ra chỉ thị, bảo bọn họ giảm tốc độ bay lại.
Chờ đợi lâu như thế sẽ làm ảnh hưởng đến hàng loạt máy bay. Để có thể giữ được tình huống an toàn, thì mọi chuyện không được chậm trễ và dây dưa lằng nhằng.
“Cơ trưởng Vưu Châu Châu của Bắc Hàng?” Nhân viên bên dưới đài kiểm soát bất chợt gọi tên cô.
Vưu Châu Châu quay đầu nhìn radio nói: “Vâng.”
Sau khi nghe cô trả lời, bên dưới nhất thời không nói gì, mặt khác, Minh Ngọc và Lương Tấn khi nghe thấy cũng chờ xem bên dưới sẽ nói gì tiếp sau khi gọi tên cô.
“Sẽ đồng ý để hai người họ hạ cánh cùng nhau sao?” Minh Ngọc tự hỏi.
Cơ phó ngồi bên cạnh tưởng rằng Minh Ngọc đang hỏi mình, lắc đầu, nói; “Tôi cũng không biết nữa, không phải vừa nãy có nói bên dưới sân bay có vài chiếc cần cẩu sao? Nên quan trọng là phải cùng nhau duy trì độ cao, và tránh những thứ đó không được có chút sai sót nào.”
Ngừng vài giây, trong kênh lại truyền đến giọng của nhân viên bên dưới đài kiểm soát: “Cho phép. Mời CJX777 và GZB04 cùng nhau hạ cánh, nghiêm ngặt dựa theo chỉ thị mà bay.”
Vậy mà lại cho phép! Minh Ngọc trợn cả hai mắt nhìn.
“Xem ra. Ngay cả đài kiểm soát cũng biết đến cơ trưởng Vưu.” Cơ phó của Minh Ngọc lên tiếng.
Khóe miệng Vưu Châu Châu giương lên, cùng nhau hạ cánh với Lương Tấn, thật sự hiếm có.
“Chú ý an toàn.”
Vẫn luôn không nói chuyện trong suốt thời gian lúc nãy, chỉ sau khi chờ lệnh của đài kiểm soát, Lương Tấn bất chợt qua kênh nói chuyện nói một câu. Anh không nói rõ tên, nhưng tất cả mọi người đều biết anh đang muốn nói với ai.
Ý cười trên mặt cô càng thêm sâu.
“Cơ trưởng Lương, cùng nhau hạ cánh nào.” Cô nói trong lòng.
Mỳ lảm nhảm: Dạo này tui lười quá mấy bác ạ:(( nếu như tui có ra chương 40 trễ thì mấy bác thông cảm nha huhu