Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 37: Cơ trưởng Lương, anh vừa ý người đẹp nào?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vưu Châu Châu mới bay từ Milan đến Venice, vừa nhận được phòng trong khách sạn mà công ty sắp xếp. Bởi vì trước đó bọn họ phải bỏ hơn cả tiếng đồng hồ chỉ để tìm vị khách tên Feitu kia, mà lúc đó lại đang là ban đêm, thế nên công ty phải bố trí khách sạn cho khách và nhân viên phi hành đoàn, ở qua đêm. Trong lúc đó, bọn họ vẫn chưa tìm được vị khách kia, chờ đến trưa thứ hai thì bọn họ mới có thể bay đến được Venice.

Vì thế, lúc này Vưu Châu Châu có chút mệt mỏi. Nhưng cô chợt nhận ra, trong lúc vô tình cô đã gọi cho Lương Tấn, nên sau đó đã gọi lại cho anh. Khi nghe được anh đang ở Rome, cô đã rất phấn khích đến mức muốn đi tìm anh, nhưng Lương Tấn vẫn không muốn gặp cô. Lúc đó, cô bỗng nhiên không muốn đi tìm anh nữa, nên đã cúp điện thoại.

Cả người của Vưu Châu Châu hơi ngửa về sau, ngã thẳng lên giường, nghĩ thầm: Đợi cô ngủ dậy rồi tính sau.

Lục Phi và Tần Hãn cũng ở căn phòng bên cạnh để nghỉ ngơi. Trong tổ tiếp viên đã có hai người ra ngoài đi dạo.

Đến khi trời sập tối, hai người kia mới cầm trên tay một đống quà lưu niệm trở về. Lục Phi và Tần hãn cũng đã tỉnh, bọn họ chụm đầu lại xem, Những thứ mà phụ nữ hay mua thường là những đồ vật được làm bằng thủy tinh, mặt nạ dưỡng da, các trang phục bằng vải ren, và cả những đồ có họa tiết hoa văn nữa. Khách du lịch khi đến đó thường hay mua những món đồ như vậy.

“Hai người các cô lần đầu tiên đến Venice sao?” Lục Phi cười nói.

“Là lần thứ hai.” Một cô nàng trong đó trả lời: “Lần đầu đến đây, tôi chả mua gì cả.”

“Còn tôi thì lần đầu tiên.” Cô nàng còn lại nói.

“Những món đồ thủ công kiểu vầy, ở cửa hàng nào cũng có bán mà, nhìn cũng như nhau cả thôi.” Tần Hãn nói: “Không có gì đẹp cả.”

“Ăn cơm thôi. Cơ trưởng đâu? Gọi cô ấy cùng đi luôn.” Lục Phi quay đầu hỏi Tần Hãn.

“Hình như là vẫn còn đang ngủ.” Tần Hãn đáp, sau đó đến trước cửa phòng của Vưu Châu Châu gõ cửa, hỏi cô cùng đi ăn không.

“Mọi người mua về cho tôi đi.” Vưu Châu Châu trong phòng trả lời.

Vì vậy, Lục Phi và mọi người cùng nhau đi ăn.

*

Trời chiều rọi lên trên mặt nước, có rất nhiều thuyền nhỏ đang lướt bên trên, làm nước gợn sóng, dao động mãi. Khi đến nơi, mọi người liền chạy xuống chỗ mình thích từ thuyền nhỏ, cũng có hành khách đứng nguyên trên thuyền, người lái thuyền liền chèo khỏi đây.

Lương Tấn đứng trên cầu, nhìn thấy là cảnh tượng như vậy. Mà không những thế, trên cầu cũng rộn ràng vô cùng, hòa trong dòng người, tay anh trống không vì hành lý đã gửi vào khu giữ đồ ở trạm xe lửa ban nãy.

Anh đứng đấy một hồi, đi qua cây cầu được xây bằng đá, đến đầu bên kia cầu, bước lên một chiếc thuyền nhỏ. Chiếc thuyền có hai đầu nhọn nhìn đặc biệt vô cùng, tên là — Gondola(1). Loại thuyền này đã có lịch sử hơn một nghìn năm, có một thời gian chiếc thuyền này được sử dụng để làm phương tiện di chuyển cho người quý tộc, ví dụ như ngồi Gondola đến dự lễ Phục Sinh, dạ hội mặt nạ.

“Tiên sinh, anh muốn đi đâu?” Người chèo thuyền dùng một chút vốn tiếng anh của mình hỏi.

“Chủ yếu là đi dạo thôi.” Lương Tấn dùng tiếng Ý nói.

Người chèo thuyền lúc này thấy anh sử dụng tiếng Ý để trả lời thì cười phá lên, chuyển thành tiếng Ý tiếp tục hỏi: “Việc này tất nhiên là được rồi, mời anh ngồi cho thật vững, tôi sẽ chèo thuyền.”

Lương Tấn đến Venice, nhưng không gọi cho Vưu Châu Châu. Anh quyết định đi dạo vòng quanh thành phố nước. Trước khi nó bị nhấn chìm, thì cũng phải đi ngắm một chút.

*

Khi Vưu Châu Châu tỉnh dậy, Lục Phi và mọi người vẫn chưa quay lại. Cô gọi cho cậu ta, mới biết bọn họ với tình làm rớt đồ ăn của cô, nên vì thế phải đi mua lại món khác.

Vưu Châu Châu đói đến mức bụng không ngừng kêu ọt ọt “Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình đi tìm cái gì đó ăn vậy.” Cô nói.

Đi ra khỏi khách sạn, Lê bước lên một chiếc Gondola. Suy nghĩ nên đến chỗ nào ăn mới ngon, cô dùng tiếng anh nói với người chèo thuyền: “Phiền anh, chở tôi đến quảng trường St. Marco.”

Trên mặt nước có rất nhiều thuyền, bọn họ đi cùng chiều với cô cũng có mà đi ngược chiều với cô cũng có. Nhưng tất cả đều chèo vô cùng trật tự không chen chúc lẫn nhau.

Lúc này, bỗng có một chiếc Gondola đối diện đang chèo đến, bên trên chỉ có một người, đứng đó, đưa lưng về phía cô, nhưng mà bộ đồ trên người lại là đồng phục của hãng hàng không Trường Cát, cùng với quân hàm bốn vạch.

Vưu Châu Châu không khỏi kinh ngạc. Chiếc Gondola đó chèo đến càng lúc càng gần, người trên thuyền cũng xoay lại, là gương mặt đẹp trai lạnh lùng mà cô vẫn ngày đêm nhớ đến.

Ánh mắt Lương Tấn thuận theo mặt nước nhìn lướt qua, chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào người con gái ngồi trên thuyền vừa lướt qua.

“Dừng, dừng, dừng! Quay lại! Quay lại!” Vưu Châu Châu bỗng nhiên quay lại nhìn người chèo thuyền, la lớn.

“Gì cơ?”

Cô nói tiếng anh quá nhanh, ông ta nghe không hiểu.

Vưu Châu Châu cố gắng nói chậm lại một lần nữa; “Dừng lại! Quay đầu!”

Lúc này thuyền của Lương Tấn vẫn còn đang chèo, anh quay đầu dùng tiếng Ý nói với người chèo thuyền: “Phiền anh, ngừng lại một chút.”

Người chèo thuyền bên Vưu Châu Châu phải lắng nghe vài lần, cuối cùng cũng hiểu, quay đầu thuyền, theo ý cô chèo trở lại. Rất nhanh đã đuổi kịp theo thuyền của Lương Tấn.

“Chèo đến gần! Đến gần!” Cô bảo người chèo thuyền, đưa thuyền đến gần thuyền của Lương Tấn thêm chút nữa.

“Rất nguy hiểm!” Ông ta sợ đụng thuyền, nên không muốn áp sát vào.

Vưu Châu Châu nhíu mày, lúc chỉ còn cách anh hơn một mét, cô ngẩng đầu nhìn thuyền đối diện, gọi: “Lương Tấn, tôi đến đây!”

Vừa nói dứt lời, Vưu Châu Châu hơi nhún một chân xuống, nhảy về phía thuyền Lương Tấn đang đối diện.

Anh đang định nói “Cẩn thận”, ấy vậy mà chỉ mới nói xong chữ “Cẩn”, thì Vưu Châu Châu đã nhảy, cả người nhào đến bên thuyền. Anh vô ý thức, giang hai cánh tay ra, vừa đúng lúc cả người Vưu Châu Châu lọt thẳng vào lòng anh. Hai cánh tay của Lương Tấn ôm chặt lấy cô. Chỉ có điều, vì thuyền đột nhiên lại tăng thêm một người, lại còn là nhảy qua, nên thuyền không tránh khỏi lắc lư vài cái. Anh cũng vì thế mà ôm chặt cô, lắc lư theo chiếc thuyền. Vưu Châu Châu được anh ôm chặt trong lòng, lúc này cũng đã ổn định lại.

“Anh đỡ chuẩn thật đó.” Cô ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực Lương Tấn, đôi mắt cười tủm tỉm.

Lương Tấn cúi đầu nhìn vào mắt cô, hồi lâu mới nói: “Đứng cho ngay ngắn.”

Nói xong lại buông tay ra.

Người chèo thuyền của Vưu Châu Châu nói thầm: “Thì ra là hai người có quen nhau.” Lại nhìn cô, hỏi lớn: “Cô gái à, cô có còn muốn đến quảng trường St.Marco không vậy?”

“Sao cơ?” Cô quay đầu lại nhìn người chèo thuyền hỏi.

Ông ta nói lại lần nữa.

“Tôi không đi nữa!” Vưu Châu Châu nói: “Cám ơn bác.” Cô rút ra một tờ Euro, xoay người đưa cho ông ấy: “Bác tới gần thêm chút nữa đi ạ.”

Ông ta chèo thuyền đến gần hơn một chút.

“Gần thêm nữa.” Cả người Vưu Châu Châu nghiêng về phía trước với một khoảng cách rất lớn.

Tờ Euro trên tay bỗng bị người nào đó rút đi. Cô quay đầu, Lương Tấn đang cầm tờ tiền của cô trên tay, nghiêng người đưa cho người chèo thuyền.

“Không cần phải trả lại tiền thừa đâu.” Vưu Châu Châu lại nói.

Ông ta cười mỉm nhận lấy tiền, rồi sau đó đẩy thuyền ra xa.

“Anh à, tôi có thể chèo tiếp được chưa?” Lúc này người chèo thuyền của Lương Tấn hỏi.

“Có thể rồi.” Lương Tấn xoay người, gật đầu.

Thuyền tiếp tục lướt trên mặt nước.

“Anh biết nói tiếng Ý sao?” Vưu Châu Châu hỏi anh.

“Ừm.”

Cô nhìn hướng thuyền đang chèo, hỏi: “Anh đang đi đâu vậy?”

Lương Tấn nói: “Đi dạo thôi.”

“Không có chỗ nào sao?” Cả khóe mắt lẫn đuôi chân mày của cô hiện lên ý cười: “Vậy thì đến quảng trường St.Marco đi. Đến đó cùng nhau đi ăn, tôi vẫn còn chưa có gì bỏ bụng đây này.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía người chèo thuyền nói: “Ông chủ à, phiền anh cho thuyền đến quảng trường St.Marco nha.”

“Chuyện này…” Anh ta nghe được từ quảng trường St.Marco bằng tiếng anh. Nhưng chỉ có điều, Lương Tấn mới là người mướn chiếc thuyền này.

“Quay lại đi.” Lương Tấn nhìn người chèo thuyền gật đầu.

Thế là chiếc thuyền nhỏ này lại xoay đầu, lướt đến quảng trường St.Marco.

Vưu Châu Châu và anh cùng nhau ngồi xuống. Gondola được chia làm hai loại, loại lớn và loại bé. Loại lớn thì có sáu chỗ ngồi, còn loại bé thì chỉ có hai chỗ. Ban nãy, vì chỉ có mình anh, nên anh đã thuê loại nhỏ, vì thế nên đủ chỗ cho hai người họ. Hai chỗ ở đây được thiết kế theo kiểu mặt đối mặt. Cho nên, Vưu Châu Châu và Lương Tấn ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn nhau.

Cô nhíu mày nhìn anh: “Không phải anh nói là anh đang ở Rome sao?”

Vẻ mặt anh vẫn như thường: “Rome và Venice cũng không xa nhau mấy.”

“Ừm, ngồi xe lửa cũng hơn ba tiếng là tới.” Vưu Châu Châu cứ thế nhướng mày: “Vậy anh ngồi xe lửa hơn ba tiếng để đến Venice làm gì?”

Cô mãi sẽ không biết được, trước đó Lương Tấn đã ngồi xe lửa từ Rome đến Milan, sau đó lại mua vé tiếp tục đi từ Milan đến Venice cuối cùng thì gặp được cô.

Lương Tấn nói: “Đi dạo thôi.”

Hai người ngồi cách nhau không xa, đến khi Vưu Châu Châu nghiêng người về phía trước, khoảng cách hai người lại gần trong gang tấc. Cô duỗi ngón tay ra, nắm nhẹ lấy cằm anh, cười lên: “Khẩu thị tâm phi, anh đến là vì có tôi ở đây.”

“Ngồi xuống.” Lương Tấn kéo tay cô ra, nghiêm túc nói.

Cả người Vưu Châu Châu vẫn không lui về, hai tay nắm chặt cằm anh, ngẩng mặt lên hỏi: “Tôi rất vui vì anh đến đây đó.”

Anh lại một lần nữa kéo tay cô ra, mặt không biến sắc, nói: “Tối hôm qua vì sao lại hạ cánh tạm thời ở sân bay Linear, có chuyện gì sao?”

“Tôi rất vui, anh vì tôi mà đến.” Nhưng sau khi nghe anh nói lời này, Vưu Châu Châu đã hiểu vì sao anh lại đến, cô không thể che giấu lòng mình. Cuối cùng cho người ngồi về sau, nói: “Có vị khách chỉ vì máy bay phải hạ cánh tạm thời mà bực mình trong lòng, dùng sức đẩy tiếp viên của bên tôi một cái, cô ấy đập đầu vào cửa khoang, chảy máu. Sau đó, anh ta không nói gì, lại tiếp tục đẩy người, hại cho chân tôi cũng bị đạp cho một phát. Tôi nhanh chóng gọi cảnh sát tới, đưa anh ta đi.”

Lương Tấn nhớ lại, mình nghe thấy tiếng thét chói tai của Vưu Châu Châu trong điện thoại, giờ mới biết lí do. Anh nói: “Lần sau, nếu phải giải quyết những chuyện như vậy thì đứng xa ra một chút.”

Anh là đang lo lắng cho cô. Vưu Châu Châu cong môi: “Yên tâm đi, lần sau nhất định tôi sẽ đứng xa ra mà.”

Lương Tấn đưa mắt nhưng cô, nói: “Vậy vì sao lại phải dừng lại ở Milan một buổi tối?”

“Khi xuống máy bay để chờ thông báo của sân bay bên đây, thì đột nhiên phát hiện có người mất tích. Đến giờ vẫn chưa tìm được vị khách đó.” Vưu Châu Châu nói: “Sau này thể nào cũng sẽ kiện với công ty, vì bay không chờ anh ta cho xem.”

Lương Tấn “Ừ” một tiếng, nói: “Không phải là không có khả năng đó.”

Đang nói, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Lương Tấn rút điện thoại ra, chấp nhận cuộc gọi.

“Lương Tấn, hôm nay em bay đến Cairo, em đã đến rồi. Anh hôm nay thì sao? Cũng là Cairo ạ?”

Là giọng của Mình Ngọc.

Lương Tấn trả lời: “Tôi bay đi Venice.”

“Anh bay đi Venice sao?” Giọng điệu cô nàng có chút tiếc nuối.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ là em muốn gọi nói cho anh một tiếng, bay giờ em đang ở Cairo. Không phải mấy lần trước anh bay đi Cairo sao? Còn nói, thật đúng lúc, đi đâu cũng gặp nhau.”

“Không có việc gì thì tôi cúp.”

“À, được rồi.”

Anh cúp điện thoại, bớt điện thoại vào đồng phục lần nữa.

“Minh Ngọc sao?”

Vưu Châu Châu nghe được giọng từ đầu dây bên kia truyền tới.

Lương Tấn gật đầu: “Ừm.”

“À, đúng rồi, cô ấy khuyên anh đến Bắc Hàng, anh đã đồng ý sao?” Vưu Châu Châu hỏi.

“Không có.”

Cô nhếch môi lên: “Vì sao lại không đồng ý với cô ấy?”

“Cô biết câu trả lời của tôi rồi.”

“Cô ấy và tôi không giống nhau. Tôi và anh thì không có chút quan hệ nào, còn anh và cô ấy thì….”

Lương Tấn hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Trời chiều càng lúc càng êm đềm, chiếu vào mặt nước lẫn gondola và cả người ngồi trên ấy nữa. Hai người ngồi đối mặt nhau, một người liếc mắt nhưng sang nơi khác, người còn lại thì đưa mắt nhưng người đối diện. Mặc dù không nói lời nào, nhưng phong cảnh lúc này vô cùng động lòng người.

Nhưng trầm mặc được một lúc, Vưu Châu Châu lại phá vỡ sự yên tĩnh kia.

Cô nói: “Cơ trưởng Lương, anh vừa ý người đẹp nào?”

Ánh mắt Lương Tấn dời lên trên người cô, cất giọng: “Nói bậy bạ gì đó?”

Vưu Châu Châu duỗi chân vẻ phía đối diện, khẽ đá vào chân anh: “Dãn cơ.” Cô nói.

Anh không nói gì.

“Anh có biết cầu kia là cầu gì không?” Nơi Gondola đang chèo đến chính là một cây cầu nổi tiếng.

“Cầu Than Thở(2).” Không đợi Lương Tấn trả lời, cô đã tự đưa ra câu trả lời: “Cầu Than Thở này có một truyền thuyết.”

Cô lại đụng chân của Lương Tấn, nói: “Cơ trưởng Lương có biết không?”

Chú thích

Gondola: thuyền chèo truyền thống, đáy phẳng ở Venice. Nó tương tự như một chiếc xuồng nhưng hẹp và dài hơn. Mái chèo, không được gắn chặt vào thân tàu, được sử dụng để chèo và lái thuyền. Trong nhiều thế kỷ, Gondola là phương tiện chính để chuyên chở, và là loại thuyền Thông dụng ở Venice.

th

Cầu Than Thở: hay còn được gọi là cầu Ponte Dei Sospiri, trắng tình khôi hiện lên giữa dòng nước xanh Venice chưa đựng nhiều truyền thuyết chính là một trong cây cầu nổi tiếng nhất Italia.

thQM4EQDCI