Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 31: Vì tôi biết anh đang nhớ đến tôi, nên tôi mới xuất hiện nè




Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt ấy sáng ngời lưu loát, cặp môi đỏ hơi câu lên, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Ánh mắt cô có chút đắc ý. Màu trời vàng ánh chiếu lên người, hòa vào dòng người trên phố tấp nập, cô đứng tại đó, nổi bật giữa đám đông.

Lương Tấn đưa tay tháo chiếc mặt nạ, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt kia, trong mắt có vài phần kinh ngạc ngoài ý muốn, dường như có chút vui mừng, khóe môi lại thấp thoáng ý cười. Chỉ có điều, sợ là anh cũng không phát hiện ra sự vui mừng và ý cười thấp thoáng trên môi của mình.

Người qua đường lướt qua, nhưng họ lại giống như không hề chuyển động.

“Sao vậy? Ngạc nhiên đến ngây người?” Lương Tấn nhìn cô khoảng chừng mười mấy giây không nói lời nào, Vưu Châu Châu nhịn không được, cười ra tiếng.

Lương Tấn lấy lại tinh thần, dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác, lại nhìn đến chiếc mặt nạ trong tay, như thể thuận miệng hỏi: “Tại sao cô lại ở đây?”

Vưu Châu Châu đứng bên cạnh Lương Tấn, nhìn anh đứng chọn mặt nạ, miệng nói: “Vì tôi biết anh đang nhớ đến tôi, nên tôi mới xuất hiện nè.”

Lương Tấn vẫn đứng lựa mặt nạ, không quay đầu: “Nói bậy gì đó.”

Vưu Châu Châu cười ha hả: “Tôi ở trong khách sạn tận hai ngày trời để làm báo cáo nộp lại cho công ty, thấy chán quá nên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Lúc trước, bọn mình cũng gặp nhau ở chỗ này, cho nên hôm nay tôi muốn đến đây đi dạo. Anh cũng vì vậy mà đến đây sao?”

“Đương nhiên là không phải.”

Lương Tấn nhanh chóng nói.

Vưu Châu Châu đưa đầu đến như muốn nhìn rõ biểu cảm của anh, sắc mặt anh vẫn như thường. Cô bĩu môi, không tin anh tự nhiên vô duyên vô cớ lại chạy đến đây. Không phải anh đang ở Edinburgh với mẹ anh sao?

Cô suy nghĩ một chút, nhớ từ đầu đến cuối anh cũng không nhắc gì đến mẹ mình.

“Anh đến London từ lúc nào?” Cô đột nhiên hỏi.

Lương Tấn buột miệng nói: “Hôm qua.”

Vưu Châu Châu dường như hiểu ra gì đó, đôi môi đỏ giương lên: “Anh không ở cùng với mẹ anh. Hôm qua thì một mình bay đến London, hôm nay lại một mình đến đây. Không phải là anh cố tình gặp tôi thì là gì? Cần gì phải làm như vậy chứ? Muốn gặp tôi thì chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi.”

“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi đó.”

Vưu Châu Châu đương nhiên là không tin rồi.

“Ha ha, chàng trai này, cuối cùng anh có mua không?”

Ông chủ bán mặt nạ cứ nhìn thấy Lương Tấn, cầm mặt nạ lên rồi lại để xuống, dường như mỗi mặt nạ trên bàn đều bị anh cầm lên ngắm một chút, rồi lại buông xuống. Theo như ông ta nhìn thấy thì, ánh mắt anh vẫn nhìn xuống mặt nạ nhưng thật ra lại là không phải đang nhìn nó.

Ý cười trên mặt Vưu Châu Châu ngày một sâu.

Lương Tấn bỏ chiếc mặt nạ đang cầm trên tay xuống, ngẩng đầu nói với ông chủ: “Thật xin lỗi, tôi không vừa ý cái nào cả.”

Nói xong, anh quay người.

Cô đi theo sát bên cạnh, chỉ vào cái mặt nạ của cô đeo ban nãy, lúc này anh đang cầm trên tay, chọc: “Anh cũng thích cái này giống tôi à?”

Lương Tấn lúc này mới phát hiện ra mình đang cầm chiếc mặt nạ của cô trên tay. Anh dừng bước lại, quay đầu nhìn Vưu Châu Châu. Cô cũng theo đó mà dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”

Anh không trả lời, đưa tay đeo mặt nạ lên mặt cô. Sau đó xoay người, hòa vào dòng người.

Vưu Châu Châu cũng không tháo mặt nạ ra, ngược lại còn đưa tay lên sửa sang cũng như cố định lại chiếc mặt nạ, rồi vội đuổi theo Lương Tấn.

“Anh đó, nhìn tôi một lúc rồi lại nhìn mây một lúc. Tôi cảm thấy lúc anh nhìn tôi thì rất xa, nhưng khi nhìn mây lại thấy rất gần.”

Sau khi đuổi kịp Lương Tấn, Vưu Châu Châu đi bên cạnh lẩm bẩm nói.

Là thơ à? Bình thường anh cũng không thường xuyên đọc thơ. Anh quay người nhìn cô, thì lại thấy chiếc mặt nạ kinh khủng kia. Lương Tấn bỗng nhiên cầm lấy cánh tay của Vưu Châu Châu, đem cô kéo đến trước mặt mình.

Vưu Châu Châu không biết rằng, nếu Lương Tấn không làm vậy thì suýt nữa đã có người đụng thẳng vào cô.

“Suýt nữa thì có người đụng vào cô.” Lương Tấn cúi đầu giải thích về hành động của mình.

“À.” Vưu Châu Châu cũng không thèm để ý. Cô đột nhiên duỗi hai tay ra, ôm lấy cổ Lương Tấn: “Vậy thì, cảm ơn anh.” Vừa nói xong, cô nhón chân lên, hôn vào cánh môi anh.

Cô mang mặt nạ, tiến gần tới hôn anh. Môi anh chạm vào vị trí môi trên chiếc mặt nạ kim loại, một cảm giác mát mẻ lan tới, cảm giác rất khác khi hôn cô.

Người đi đường, ai nấy cũng ngoáy đầu lại nhìn hai người họ — một chàng trai và một cô gái đeo mặt nạ đang hôn nhau, làm người khác tò mò không biết sau lớp mặt nạ ấy dung mạo người con gái ấy như thế nào. Thật là huyền bí.

Mí mắt Lương Tấn khẽ động, đem hai tay đang vòng qua cổ anh của cô lấy xuống, nghiêm mặt nói: “Đi đứng cho đàng hoàng.”

Anh lại đi về phía trước. Vưu Châu Châu lại đuổi theo, hỏi anh tiếp theo định đi đâu? Trời tối rất nhanh, không bằng cùng nhau đi ăn với nhau một bữa, sau đó lại cùng nhau đi xem kịch của Shakespeare.

“Không biết hôm nay bọn họ sẽ diễn vở ‘Hamlet’, ‘King Lear’ hay ‘Romeo và Juliet’ nhỉ?” Cô hỏi.

Lương Tấn trả lời hai từ: “Không xem.”

Nhưng hai người lại cùng nhau đi ăn tối.

Hai ngày sau, Lương Tấn bay về Bắc Thành, riêng Vưu Châu Châu còn phải đợi máy bay sửa chữa xong mới có thể bay về. Trong thời gian chờ máy bay sửa, cô ngồi trong phòng tiếp tục viết bản báo cáo mà mình chưa kịp viết xong.

Ba ngày sau, máy bay cuối cùng cũng đã sửa xong, Vưu Châu Châu và những người khác trong tổ bay lúc này mới bắt đầu quay trở về Bắc Thành.

Khi về đến công ty, cô giao bản báo cáo cho chủ nhiệm Trần. sau khi đọc qua bản báo cáo, ông nhờ người chuyển bản báo cáo lên cấp trên.

“Lần này cơ trưởng Vưu đã làm vô cùng tốt, cháu đã cứu hơn bốn trăm mạng người trên chuyến bay đó.” Chủ nhiệm Trần nói với Vưu Châu Châu: “Nếu đổi lại là người khác, thì lần này chỉ sợ là đã tan như bọt xà phòng rồi.”

Đối với chuyện mưa bão, Vưu Châu Châu cô vẫn có thể bình tĩnh mà ứng phó, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ. Mạo hiểm như vậy, chỉ cần một chút sai lầm là có thể rơi máy bay ngay cả đến tính mạng cũng không còn. Cô thật sự không hi vọng sẽ gặp lại loại thời tiết như thế.

“Hai ngày nữa, công ty sẽ mở một buổi hội nghị tuyên dương, để tuyên dương biểu hiện của cháu và những người trong tổ bay lần này.” Chủ nhiệm Trần còn nói.

“Cháu biết rồi ạ.” Vưu Châu Châu cũng không quan tâm đến những lời tuyên dương này.

“À, đúng rồi, ban nãy bác đọc bản báo cáo của cháu, thấy cháu có nhắc đến tên của cơ trưởng Lương?”

“Đúng ạ, cơ trưởng Lương của hãng hàng không Trường Cát.”

“Là một nhân tài. Nếu cậu ta có thể gia nhập Bắc Hàng của chúng ta thì tốt rồi.”

Vưu Châu Châu gật đầu: “Ý kiến nghe cũng hay đó ạ. Nhưng cháu không biết là anh ta có chịu đi qua công ty khác làm hay không thôi.”

Chủ nhiệm Trần yêu quý nhân tài, nói: “Hỏi thì sẽ biết thôi. Dù sao phi công đi qua công ty khác làm cũng không phải là chuyện đơn giản mà.”

“Ừm.”

Khi hai người đang nói chuyện, bên ngoài hành lang có giọng nói truyền đến, ngoài ra còn có âm thành của giày cao gót. Vưu Châu Châu lúc này loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại.

“Bây giờ ở chỗ chủ nhiệm Trần sao?” Chủ nhân của chiếc giày cao gót kia hỏi.

“Đã đến rồi, có điều, bây giờ cơ trưởng Vưu đang ở trong phòng của chủ nhiệm Trần.”

Có tiếng giải thích: “Cơ trưởng Vưu, cô ấy là nữ cơ trưởng trẻ tuổi nhất ở Bắc Hàng.”

“Cơ trưởng Vưu?”

“Đúng vậy, là cơ trưởng Vưu.”

“À, nếu có cơ hội, tôi thật sự muốn học hỏi một chút đó.”

Tiếng nói chuyện và âm thanh của giày cao gót ngày một gần. Rất nhanh, cô đã biết bọn họ đang đứng ngoài cửa.

“Chủ nhiệm Trần.” Một giọng nữ cất lên.

Vưu Châu Châu quay đầu, nghiêng về phía giọng nói vừa cất lên. Người nọ, bận một chiếc váy đỏ có đường vân trắng, đôi chân thon dài. Ánh mắt cô rơi trên khuôn mặt ấy, khuôn mặt kia được trang điểm một cách tinh tế, có thể gọi là một người xinh đẹp.

“Đến rồi à, rất đúng lúc. Để bác giới thiệu với hai người một chút.” Chủ nhiệm Trần cười nói.

“Đây là cơ trưởng Vưu, là nữ cơ trưởng duy nhất của Bắc Hàng chúng ta.”

“Nữ cơ trưởng duy nhất? Chủ nhiệm Trần quên cháu rồi sao?” Người con gái kia cười, sau đó, cô ta nhìn qua Vưu Châu Châu nói: “Cơ trưởng Vưu, xin chào! Tôi là nữ cơ trưởng mới vào của Bắc Hàng — Minh Ngọc. Mong cô sẽ giúp đỡ nhiều hơn.”